Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn
Dương Chu03-05-2025 22:09:38
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt lên gương mặt cô, khiến nó trở nên trắng bệch một cách kỳ lạ. Cô cúi đầu nhìn bài thi trên bàn, chỉ có hàng mi khẽ động đậy.
Hoắc Tân Ngôn thu tầm mắt, đứng trên bục giảng nhìn lướt qua đám học sinh đang chăm chú làm bài.
Lâm Từ liếc nhìn Lục Ninh bên cạnh, có chút lo lắng.
"Tiểu Ninh, cậu không khỏe sao?"
Lục Ninh ngẩng đầu nhìn cô nàng: "Đâu có, chỉ là vết thương của tớ hơi đau thôi."
Lâm Từ đau lòng nhìn vết thương trên trán cô: "Chừng nào tan học tụi mình đến phòng y tế để anh họ của cậu kiểm tra đi."
Lục Ninh gật đầu một cách chậm chạp.
Cô cầm bút lên, định bắt đầu làm bài, nhưng chữ cái trên trang giấy cứ lờ mờ, chao đảo trước mắt.
Bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ.
Lục Ninh không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mãi cho đến khi bị Lâm Từ đánh thức.
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh?"
Lục Ninh ngơ ngác nhìn cô nàng.
"Tan học rồi, cậu nhanh nộp bài đi."
Đại diện môn Tiếng Anh đứng bên cạnh bàn nhìn cô.
Lục Ninh nhìn bài thi của mình, tùy tiện khoanh vài đáp án trong phần trắc nghiệm, sau đó ghi tên rồi nộp bài.
Lâm Từ vẫn không khỏi lo lắng.
"Tiểu Ninh, hay cậu với tớ đi kiểm tra thử xem?"
Lục Ninh xua tay: "Không sao, tớ thấy tốt hơn nhiều rồi, chỉ hơi váng đầu một chút thôi. Nếu tan học tớ vẫn không khỏe thì tụi mình hẵng đi."
Lâm Từ không thể thuyết phục được cô, đành gật đầu.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu rất nhanh lại vang lên.
Cũng chẳng còn thời gian để đôi co nữa.
Lâm Từ và Lục Ninh không ở nội trú nên không cần tham gia tiết tự học tối.
Lâm Từ thu dọn đống bài thi bỏ vào cặp sách.
"Mới ngày đầu tiên mà thầy cô ác dữ thần, giao quá trời bài tập luôn."
Cô nàng vừa than vãn vừa quay sang nhìn Lục Ninh.
Lục Ninh đang nhìn chằm chằm vào bài thi, ngẩn người.
"Tiểu Ninh..."
Cô nàng còn chưa nói hết câu, điện thoại trong hộc bàn của Lục Ninh bỗng rung lên.
Lục Ninh lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra.
"Vâng, được, tôi có thể qua đó, được ạ, cảm ơn."
Cúp điện thoại, Lục Ninh đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Lâm Từ nhìn cô: "Cậu định đi đâu à?"
Lục Ninh gật đầu: "Ừm, tớ tìm được một công việc làm thêm ở quán cà phê đối diện trường, bây giờ phải qua đó phỏng vấn."
"Công việc làm thêm á?"
Lâm Từ ngẩn ra.
Đúng vậy, giờ đây cô không còn là đại tiểu thư nhà họ Lộ, sống sung túc vô lo vô nghĩ nữa.
Cô nàng cũng nghe nói rằng gia đình cô bây giờ đang gặp khó khăn.
"Tiểu Ninh... cậu có thể làm được không?"
Lục Ninh thu dọn xong đồ đạc, quay đầu nhìn cô nàng, nhoẻn miệng cười: "Có gì mà tớ không thể làm chứ. Đi thôi."
Lâm Từ nhìn bóng lưng của cô, không khỏi thở dài.
Hai người cùng nhau đi đến cổng trường thì bất ngờ gặp Hoắc Tân Ngôn.
Hình như anh cũng vừa đi ra.
"Thầy Hoắc."
"Thầy Hoắc."
Hoắc Tân Ngôn nhìn hai người rồi gật đầu, lại bất ngờ lên tiếng: "Có cần tôi cho quá giang không?"
Vừa dứt lời, một chiếc xe dừng lại trước mặt họ, chính là chiếc xe mà Lâm Từ nhìn thấy vào sáng nay.
"Không cần đâu, chúng em đã gọi xe rồi. Cảm ơn thầy Hoắc."
Lâm Từ vừa nói vừa nhận cuộc điện thoại, taxi đã dừng ngay gần đó.
"Tạm biệt thầy Hoắc!"
Lâm Từ kéo Lục Ninh đi sang bên kia đường.
"Tiểu Ninh!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Ninh quay đầu tìm kiếm.
Lục Tri đang chạy xe điện ở bên kia đường vẫy tay gọi cô.
"Ba."
Lâm Từ tự giác đi sau.
"Tiểu Ninh, đầu con bị sao vậy?"
Chưa chờ cô nói, Lục Tri đã đứng dậy nhìn cô rồi hỏi.
Lục Ninh vô thức đưa tay sờ đầu mình, cô quên bẵng mất chuyện này rồi.
"Ba, con sẽ giải thích với ba sau, đây là bạn của con, Lâm Từ."
Rồi cô quay sang nhìn Lâm Từ: "Tiểu Từ, đây là ba của tớ."
Cô giới thiệu một cách thoải mái, ngược lại khiến Lục Tri có chút gượng gạo.
"Cháu chào chú."
Lục Tri phủi đi vết bụi trên người, ngượng ngùng nói: "Cháu xem, chú chưa thay quần áo sạch sẽ gì hết mà đã đến đây, thật ngại quá."
(Hết chương)