Chương 41: Cố ý gây sự.

Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn

Dương Chu 03-05-2025 22:09:38

Sau khi kết thúc tiết buổi sáng, Lâm Từ và Lục Ninh cùng nhau đến nhà vệ sinh. Hai người mất một chút thời gian để tìm đồ, hầu như mọi người trong tòa dạy học đều đã đi hết. Trên đường đến nhà vệ sinh hai người đều rất yên tĩnh. Phía góc gần nhà vệ sinh có một người vẫn đang nhìn trộm sang bên này, trông thấy có người đang đến liền nhanh chóng bỏ đi. Cùng lúc đó, trước cửa nhà vệ sinh cũng có vài người nói nhỏ tiếng: "Đến đây!" Sau đó thêm vài người chạy xuống cầu thang. Lâm Từ nghe được tiếng bước chân lộn xộn. "Mấy người lớp một, lớp hai, lớp ba này cũng chăm chỉ thật, đến giờ này mới xuống ăn cơm." Hai người rẽ vào một góc, khi đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì nhìn thấy cánh cửa đang được khép hờ. Lục Ninh cau mày, cảm thấy không đúng lắm, cô kéo Lâm Từ đang định mở cửa bước vào trong. "Đợi chút đã." Lâm Từ quay đầu nhìn cô: "Sao thế?" Lục Ninh nhìn cánh cửa, phía trên khung cửa có để một thanh gỗ, trên thanh gỗ nghiêng ngả kia đặt một cái xô. Chỉ cần có người đẩy cửa, người đó chắc chắn không thể nào tránh được tai họa này. Lâm Từ cũng nhìn thấy, nhấc chân lên đá. Cửa bị đá, xô nước và thanh gỗ đều rơi xuống. Tất cả nước trong xô đều bắn tung tóe ra ngoài. Lâm Từ tức đến run người. "Con mẹ nó, là ai vô đạo đức như vậy!" Cô nàng hét lên một tiếng, tiếng của cô nàng vang vọng khắp hành lang. Lục Ninh cau mày nhìn những vệt nước trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua cầu thang phía bên kia. "Đã chạy đi rồi." Lâm Từ tức giận chửi vài câu. Hai người tiến vào bên trong nhà vệ sinh, Lâm Từ vẫn đang tức, tiếp tục mắng: "Thứ không có đạo đức! Bọn mày cần phải làm thế sao hả? Bà đây mà biết là đứa nào làm thì bà đánh vô cái đầu chó của tụi mày! Cũng may hai người chúng ta thông minh hơn người, nếu là người khác không phải bị dội cho ướt hết người hay sao." Lục Ninh nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nói: "Không phải người khác đâu." Lâm Từ phản ứng không kịp, hạ thấp giọng. "Cậu nói vậy có nghĩa là cố ý, nhằm vào hai chúng ta?" Lục Ninh không đáp lại, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh, cô quay đầu lại nhìn nhưng không kịp phản ứng thì một xô nước đá đã đổ xuống. "A!" Cái lạnh làm cô vô thức kêu lên một tiếng. "Cậu sao thế!" Lâm Từ nghe thấy tiếng vội quay lại, nhưng còn chưa kịp ngăn lại thì không biết tại sao cánh cửa lại không mở được. Bên ngoài giống như bị ai đó chặn lại. "Ai đó! Tránh ra! Tụi mày muốn làm gì!" Cô nàng vội la lớn, nhưng cũng chỉ nghe được tiếng bước chân chạy lộn xộn. Cuối cùng, khi mở được cửa cô nàng lao ra ngoài cũng chỉ thấy bóng lưng ai đó đang chạy vội đi. Dù có đuổi cũng không kịp, cô nàng nhanh chóng chạy đến chỗ của Lục Ninh. Lục Ninh nhăn mặt nhìn cánh cửa đang bị khóa. "Tiểu Ninh, cậu không sao chứ, nhanh nhanh mở cửa ra đi." Lục Ninh mở cửa ra, Lâm Từ thấy cả người Lục Ninh như bị ngâm trong nước. Cô đứng ở đó không kiềm chế được mà run người, toàn bộ tóc đều bị ướt, dính lên mặt cô. Lâm Từ bị dọa sợ, bước nhanh lên phía trước hai bước, vươn tay lau mặt cho cô. "Tiểu Ninh, cậu không sao chứ, nói vài câu đi, đừng dọa tớ." Cô nàng chạm vào mới thấy được có vài vệt máu trên tay. Lâm Từ hoảng hốt, sau khi vén tóc Lục Ninh thì thấy trán cô không ngừng chảy máu. Dưới vách ngăn có một xô nước đang nằm đó, bên cạnh xô nước còn vài viên đá lạnh có lớn có bé. "Lũ khốn này!" Cô nàng nhịn không được đau lòng chửi một câu, vội vàng cởi áo khoác học sinh đang mặc trên người mình khoác lên đầu Lục Ninh. Đỡ lấy vai cô rồi bước ra ngoài. "Cậu bị thương rồi, chúng ta đến phòng y tế thôi." Khi Lâm Từ đỡ Lục Ninh xuống được một tầng thì gặp phải Hoắc Tân Ngôn đang đi tới. (Hết chương)