Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn
Dương Chu03-05-2025 22:09:38
Hoắc Lăng Phi đỡ ông ngồi xuống: "Người nhà họ Hoắc chúng ta hiện đang bị người ngoài nhắm tới, ông và Tân Ngôn đừng tùy tiện đi lại. Nhà cũ này hiện tại khá an toàn, Tân Ngôn cũng cho người bảo vệ tầng hai với tầng ba rồi, ông đừng tùy tiện ra khỏi cửa.
Tân Ngôn không phải người bốc đồng, hẳn ông cũng rất rõ, anh ấy lý trí nên đã dự tính hết mọi chuyện, sau đó mới rời đi.
Biết sức khỏe ông tốt lên, anh ấy đi thì ông cũng sẽ chống cho nhà họ Hoắc không xảy ra vấn đề gì.
Không nhận điện thoại của ông chắc chắn là có chuyện gì khác khiến anh ấy chậm trễ. Đợi anh ấy xử lý xong việc sẽ gọi lại cho ông ngay.
Ông quan sát anh ấy từ nhỏ đến lớn mà còn không hiểu anh ấy sao?"
Ông cụ Hoắc nghe xong những lời này, tâm tình dần thả lỏng.
"Đợi ông giải quyết xong việc lần này sẽ qua bên thành phố A gặp Tân Ngôn."
Ông cụ Hoắc nhìn cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng: "Hiện tại không biết đối phương là ai, có mục đích gì, cháu cũng đừng đi lung tung."
Hoắc Lăng Phi nhìn ông cười nói: "Ông không cần lo cho cháu đâu. Trước giờ cũng không ai dám ra tay với cháu, cháu rất an toàn mà."
Ông cụ Hoắc cân nhắc một chút: "Cũng đúng, nhưng vẫn nên mang theo nhiều người một chút."
Hoắc Lăng Phi gật đầu.
"Cháu mang hai nhóm người người đi, khi nào gặp Tân Ngôn để anh ấy giữ lại một nhóm."
Ông cụ Hoắc gật đầu, song lại thở dài.
"Ông vẫn chưa thể yên tâm được."
Ông cụ Hoắc nhìn về phía cô ấy: "Tân Ngôn... Cháu đến đó nói chuyện với nó đi, đã mấy năm rồi mà tính khí vẫn nóng nảy không biết đã dọa con gái nhà người ta bỏ chạy biết bao lần. Nếu không nhờ quan hệ của ông và nhà bên kia tốt thì không biết chừng đã đắc tội với nhiều người.
Lần này giới thiệu nó với con gái nhà họ Chu, còn chưa kịp gặp mặt đã không từ mà biệt, ông cảm thấy nó vẫn đang trốn tránh chuyện này."
Hoắc Lăng Phi không nhịn được liền phì cười: "Ông làm gì mà lo lắng như vậy, Tân Ngôn mới bao nhiêu tuổi đâu, lớn lên cũng đẹp trai, mấy cô gái kia vẫn đang xếp hàng dài đợi anh ấy đó."
"Sao có thể không lo cho được! Tính nó thế nào cháu không phải không biết! Ông mà đợi nó tự thân vận động, chắc hết kiếp này cũng không được thấy mặt cháu dâu."
Nói tới đây, ông cụ Hoắc tức giận đập lên ghế tựa một cái.
"Được, được, được, để cháu đi. Nhưng không chắc là anh ấy sẽ nghe đâu. Ông à, cứ thư thả thôi, Tân Ngôn hồi nhỏ cũng bị ông quản nghiêm, bây giờ nảy sinh tâm lý ngược là bình thường, ông cứ thư thả một chút anh ấy chắc chắn sẽ nghe ông."
Nghe xong, ông cụ Hoắc hừ một tiếng: "Ông mà thả lỏng, không chừng nó lật luôn cái thủ đô này lên mất."
Hoắc Lăng Phi nghe xong không nhịn được mà phì cười.
Lục Tri nhìn thấy Lục Ninh từ bên trong đi ra, có chút hồi hộp nhìn cô: "Thế nào rồi?"
Lục Ninh cười nhẹ: "Đã qua, ngày mai có thể đi làm."
Cô vừa nói vừa đỡ Lục Tri ra ngoài.
"Ba à, con nhớ đường, ba không cần tới đón con đâu. Sau này con làm buổi trưa và tối bên này, tan làm tự mình về được."
Lục Tri nhìn cô, khẽ do dự.
Ông vừa đạp xe điện vừa vờ như vô tình nói: "Ninh Ninh, ba và mẹ thật sự không nghèo đến mức đó, con cũng không cần vất vả làm gì. Đã lớp mười hai rồi, học hành vẫn quan trọng hơn, ba mẹ có đủ tiền."
Lục Ninh cho là ông chỉ đang tự an ủi bản thân.
"Con tự cân bằng được, ba mẹ không cần lo cho con đâu. Vì có tiền rồi ba mẹ cũng đừng vất vả như vậy, tìm mấy công việc nhẹ nhàng thôi."
Lục Tri mím môi, không biết nên nói thế nào cho tốt.
Lục Ninh ngồi phía sau không nhìn rõ vẻ mặt ba mình nên hơi nghi ngờ.
"Ba?"
Lục Tri nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thế này sao có thể ra ngoài làm việc được, vẫn nên được ở nhà nhận sự chăm sóc và chiều chuộng thì hơn.
"Thật ra nhà chúng ta rất có tiền."
(Hết chương)