Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn
Dương Chu03-05-2025 22:09:38
Nếu đi bộ từ đây sẽ phải đi qua tất cả các lớp từ lớp một đến lớp tám, vì đường này cách lớp chín rất xa nên rất ít người đi đường này.
Lục Ninh cố ý đi chậm một chút, thời điểm này hầu như tất cả mọi người đều đã vào lớp.
Từ cầu thang đi lên đập vào mắt là một vũng nước ngay trước cửa nhà vệ sinh chưa có ai xử lý.
Ánh mắt của Lục Ninh tối sầm lại, ngước mắt lên phía trước nhìn ba phòng học ở bên trái.
Lớp 1, lớp 2, lớp 3.
Cô đi về phía trước, bước đi rất chậm.
Lúc đi qua lớp 1 thì rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút viết. Cô liếc mắt nhìn sang, hầu như không có người nào chú ý đến cô.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Lớp 2 phát ra tiếng cười đùa giỡn không hề nhỏ.
Lục Ninh nhạy bén chú ý đến một cái tên.
"An An, hộp bút này của cậu đẹp quá, đồ trên đây không phải là đồ thật đấy chứ."
Lộ Duyệt An cười ngượng ngùng: "Là mẹ tớ mua cho, tớ cũng không biết rõ."
"Thật là ghen tị, dì đối với cậu thật sự tốt."
"Đúng rồi, đúng rồi, trước kia tớ cũng không thấy dì đưa đón Lục Ninh, quả nhiên không phải ruột thịt cũng có thể cảm nhận được.
"Đúng rồi, cậu xem lúc cậu trở về dì đối xử với cậu tốt như thế. Chúng tớ đều ngưỡng mộ."
Lộ Duyệt An cau mày nói: "Đừng nói như thế, trước kia mẹ tớ tương đối bận. Còn chị Ninh độc lập hơn tớ, nên mẹ rất yên tâm."
"Độc lập cái gì, cậu ta rất kỳ quái, nói chuyện với cậu ta mà cậu ta không thèm để ý. Vẫn là cậu tốt nhất, vừa đáng yêu vừa dịu dàng thế này."
"Đúng vậy! Cố tình giả vờ cho ai xem chứ, ông trời đúng là có mắt, cho cậu ta đắc ý. Bây giờ những thứ tốt đẹp đều biến mất rồi. Đáng đời!"
Thực ra lời nói này cũng có ý thăm dò.
Hai cô gái đứng trước bàn của Lộ Duyệt An, một người có mái tóc ngang vai, một người cột tóc đuôi ngựa. Vẻ mặt đầy phẫn nộ như Lục Ninh đã làm điều gì ác độc với Lộ Duyệt An vậy.
"Hai cậu không phải là học sinh lớp tớ đúng không? Chúng tớ còn học, bắt đầu lên lớp rồi. Hai cậu trở về lớp của mình đi."
Một giọng nói dứt khoát chen ngang cuộc nói chuyện.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa nghe vậy liền mỉm cười khinh thường nhưng vừa quay đầu lại thì bị người đứng ở của lớp 2 làm cho giật mình.
"Lục... Lục Ninh."
Cô gái với mái tóc dài rối bù, đeo băng gạc trên trán không phải Lục Ninh thì là ai.
Lúc này cô đang đứng ở cửa, một tay đút túi. Trên gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa giật mình, đưa tay kéo cô gái ở bên cạnh.
"Làm sao..."
Cô gái quay đầu lại thấy Lục Ninh cũng giật mình.
Hai người chột dạ nhìn nhau, có cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn.
Lộ Duyệt An bị hai người chắn tầm mắt, cảm thấy hành vi họ có chút kỳ quái, đứng dậy nhìn về phía cửa.
"Chị Ninh?"
Ánh mắt Lộ Duyệt An trong nháy mắt đã thay đổi nhìn chằm chằm vào Lục Ninh đang đứng ở cửa, từ từ quay đầu lại.
Giả vờ không biết nhìn hai người.
"Các cậu sao vậy?"
Hai người hoảng hốt hoàn hồn nói: "Không, không sao."
Lộ Duyệt An nở nụ cười ngọt ngào nói: "Điềm Điềm, Linh Linh hai người rất thích cái hộp bút này đúng không? Vậy cho hai cậu nè, mẹ sợ tớ làm mất nên mua cho tớ hai cái."
Cô ta vừa nói vừa lấy ra từ trong cặp một cái khác, đưa cho hai người.
(Hết chương)