"Nhưng mà thịt đó dai quá, nói thật thì con nhai muốn rã cả hàm, mà còn hay bị mắc răng."
"Còn món này của ông, vừa mềm vừa dẻo, sao lại thế được ạ?"
Trước thắc mắc của Khương Dạ, Lâm Quốc Đống chỉ cười đầy ẩn ý.
Ông cúi người, lấy từ dưới tủ ra ba quả gì đó đỏ au.
"Bí quyết để thịt mềm mà vẫn giữ độ dai đây."
Khương Dạ nhìn chăm chăm vào tay ông, đầy nghi ngờ:
"Cái này là..."
"... Sơn tra ạ?"
Lâm Quốc Đống gật đầu, chia phần sơn tra đã rửa sạch cho bọn trẻ:
"Khi hầm thịt, bỏ thêm cái này vào."
"Thịt gà ta sẽ mềm ra nhưng vẫn giữ độ dẻo, ăn cực đã miệng."
"Nhưng nếu dùng gà đông lạnh mua siêu thị thì không cần đâu."
Hai đứa nhìn ông đầy nghi ngờ, rồi đồng thanh hỏi:
"Ông ơi, ngày nào ông cũng dùng nguyên liệu xịn thế này, có lời không đấy?"
"Ông không biết tính toán kinh doanh hả? Có khi nào ngày nào cũng lỗ vốn không?"...
Lâm Quốc Đống không nói gì, múc hai phần gà kho cay ra rồi gọi bọn trẻ lại ăn.
Khương Dạ và Khô Lâu Binh ngồi luôn xuống bậc thềm, cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Khô Lâu Binh – kẻ từng ghét thịt gà – giờ không chỉ ăn sạch phần của mình mà còn nhìn sang Khương Dạ:
"Cậu đang giảm cân đúng không? Cậu chắc không ăn hết chỗ thịt này đâu ha? Để tớ ăn giùm nhé."
Vừa định đưa đũa sang gắp thì bị Khương Dạ vỗ một cái rõ đau vào sau đầu.
Ăn xong, hai đứa ngồi rì rầm bàn bạc điều gì đó, rồi chạy biến đi.
Chẳng bao lâu sau, chúng quay lại, tay xách đủ thứ đồ nghề, khiến Lâm Quốc Đống nhìn mà ngơ ngác:
"Các con... đang định làm gì đấy?"
Khô Lâu Binh nở nụ cười ranh mãnh:
"Hì hì, ông ơi, nhà con làm tiệm sửa xe mà. Từ nhỏ con đã theo ba học nghề rồi."
"Xe hơi, xe đạp, xe gì con cũng làm được."
"Chiếc xe ba bánh của ông cứ để con lo. Ông chỉ cần dỡ thùng hàng xuống là vẫn bán cơm được."
Thấy Khô Lâu Binh mới chỉ ăn được mấy hôm, người vẫn còn yếu, Lâm Quốc Đống vội ngăn:
"Thôi thôi, tối ông đem ra tiệm sửa xe là được rồi, hai đứa đừng vất vả làm gì."
Khương Dạ liền kéo tay ông:
"Ông ơi, ngày nào ông cũng nấu cho tụi con bao nhiêu món ngon, ông cứ tin tưởng bạn con đi."
Nói rồi, cô nàng móc điện thoại ra, gửi ngay một tin nhắn lên nhóm chat:
[Cơm chan nước sốt của ông cụ mở bán rồi nè!]
Bảo vệ trước cổng viện liếc nhìn đồng hồ – 11 giờ 30 rồi, cũng đến giờ.