Chưa kịp dứt lời, đám bệnh nhân đã giơ nạng và bình truyền dịch lên lao tới như thủy triều:
"Tránh ra! Tất cả tránh ra! Ai cản đường tôi là chết chắc!"
"Ai dám ngăn tôi – Vương Đằng – đi ăn cơm, là tự tìm đường chết đó biết không?!"
Mấy anh bảo vệ ban đầu còn ra dáng anh hùng, mà nay vừa nghe đám bệnh nhân chuyên khoa tâm thần gào rú xông đến thì cả đám đều đơ người, không chần chừ gì liền né sang hai bên.
"Đội trưởng Trần, lương tháng ba nghìn mấy, không đáng liều mạng đâu..."
"Khụ khụ! Cậu nói linh tinh cái gì vậy! Chúng ta né ra là để tránh làm bệnh nhân bị thương chứ!"
Ngay sau khi dòng người tràn ra khỏi bệnh viện, đội trưởng Trần cũng hối hả theo sau.
"Đi! Phải đi xem cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì khiến cả đám người đổ xô như ong vỡ tổ thế này!"
"Ông ơi! Cho con một phần nhanh với!"
"Trời ơi, hôm nay đổi món rồi kìa!"
Các bệnh nhân ùa lại, nhìn vào nồi cơm lớn đầy nước sốt thơm nức, những miếng thịt bò nâu óng ánh và khoai tây vàng rực.
Mùi thơm ngậy béo của thịt và bơ sữa lan ra khắp nơi, ai nấy đều rướn cổ, hít hà không ngừng như sợ bỏ lỡ chút mùi hương nào.
"Bị bệnh rồi thì càng phải ăn nhiều thịt, bổ sung đạm tăng sức đề kháng, vậy mới sớm khỏe mà xuất viện được."
Câu nói ấy vừa dứt, đám bệnh nhân đang xôn xao lập tức im bặt.
Một nam sinh chừng mười bảy mười tám tuổi, tay phải còn đang bó bột, buồn bã lên tiếng:
"Ra viện rồi... thì không được ăn cơm ông nấu nữa..."
Lâm Quốc Đống sững người: "Sao lại không được? Ông vẫn bán ở đây mà, muốn ăn thì cứ tới thôi."
"Haiz, ông ơi, bọn con đa phần từ nơi khác đến Giang Thành khám bệnh. Khỏi bệnh rồi là về quê luôn..."
Nghe đến đây, lòng Lâm Quốc Đống bỗng trĩu nặng nỗi buồn chia ly. Nhưng ông vẫn cố nặn ra nụ cười hiền hậu giữa gương mặt đầy nếp nhăn.
"Đừng nghĩ xa xôi quá, chỉ cần mấy đứa còn ở đây một ngày, ông sẽ còn nấu cơm cho ăn."
"Người sống một đời, quan trọng nhất là biết tận hưởng hiện tại. Tận hưởng từng miếng ngon lành... nào, mau đưa bát đây cho ông!"
Lời ông nói như thắp lại ngọn lửa trong lòng các bệnh nhân, ai nấy phấn khởi như mấy đứa học sinh mẫu giáo xếp hàng đi ăn cơm trưa.
Từng người tự giác xếp thành hàng dài, đưa ra những hộp cơm đỏ, vàng, xanh đủ màu sắc.
Đứng ở cuối hàng, đội trưởng đội bảo vệ Trần chết sững tại chỗ.