Chương 44

Ngư Nữ Đi Biển Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Lục Đậu Hồng Thang 04-05-2025 10:13:53

"Năm đường thúc nói từ nay ngươi bắt được cá thì không cần nộp cho tộc nữa, có khó khăn cứ tìm hắn." Đông Châu vừa nói vừa vào nhà lấy quần áo cho Hải Châu thay. Thấy tỷ tỷ vẫn ngồi im, nàng liền giục: "Tỷ, mau cởi đồ ra đi!" "Ừm..." Hải Châu do dự vài giây, cuối cùng đành cởi chiếc áo khoác dính đầy thuốc mỡ. Để một nha đầu chín tuổi hầu hạ mình tắm rửa, nàng có chút ngại ngùng. Đông Châu thì chẳng bận tâm, cứ thế múc nước dội lên người nàng. Lúc kỳ cọ, nàng vô tư nhận xét: "Tỷ béo lên rồi đó. Hôm trước tỷ sốt nằm trên giường, ta lau mồ hôi cho tỷ, sờ vào toàn xương với xẩu thôi." Hải Châu nâng cánh tay lên nhìn, quả thực không có chút cơ bắp nào. Mà chèo thuyền ra biển là việc rất tốn sức, với cái thân thể này, nàng mà kéo lưới được cá lớn mới là lạ. "Được rồi, ngồi xuống ta rửa chân cho." Đông Châu nói. Cuối cùng cũng đợi được câu này! Hải Châu nhanh chóng cầm lấy áo yếm mặc vào, nhưng lúc buộc dây vẫn phải nhờ muội muội giúp. Đông Châu cười tinh ranh, giúp nàng chỉnh lại y phục rồi thì thầm: "Tỷ, có phải ngươi thẹn thùng không?" Tắm xong cả rồi, giờ nàng mà thừa nhận thì chẳng phải mất mặt sao? Hải Châu hừ một tiếng, xoa xoa chân rồi sai muội muội đi mở cửa: "Ta chỉ không quen để ngươi hầu hạ thôi." "Ngươi cũng từng chăm sóc ta mà. Ta cũng không kém tỷ bao nhiêu tuổi, tất nhiên phải chăm lo cho tỷ chứ." Trời sập tối, ánh nắng chiều dần dời xuống chân tường. Hải Châu híp mắt nhìn Đông Châu và Phong Bình thì thầm với nhau, sau đó chia nhau nhóm lửa nấu cơm. Bên ngoài, một giọng nói vang lên: "Hải Châu, hôm nay cá chết nhiều quá, bán không hết. Ngươi mau dọn dẹp rồi đem cá đi ướp muối đi." Người vừa trở về từ bến tàu là Trịnh Hải Thuận. Hắn xách nửa thùng cá chết bước vào nhà Tề gia. Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, hắn liếc nhìn Hải Châu một cái rồi hỏi: "Ngày mai còn ra biển không?" "Đương nhiên." Trịnh Hải Thuận tức nghẹn, thở hắt ra, cầm chuỗi tiền xu lắc lư bước đi. Nếu nàng là con gái hắn, hắn đã cho một trận đòn rồi. "Có mang cá qua cho nãi không?" Đông Châu hỏi. "Chọn hai con to, đủ cho người ăn tối là được." Hải Châu đi vào nhà, lấy trong rương một chiếc áo cũ của cha đã khuất, cắt ra làm băng quấn tay. Sau đó nàng thắp đèn dầu, cầm dao nhỏ ngồi xổm bên thùng cá, bắt đầu đánh vảy. Khi Đông Châu mang cá trở về, thấy vậy liền vội vàng ngăn nàng lại: "Để ta nấu cơm cho." "Không cần khách sáo vậy đâu, cứ tập trung nấu cơm đi." Bữa tối chỉ có nửa vại cháo đặc và ba con cá hấp, không cần quá cầu kỳ, miễn sao lấp đầy bụng là được. Sau bữa tối, Phong Bình cầm đuốc hỗ trợ chiếu sáng, Hải Châu cùng Đông Châu không ngừng tay, mổ cá, rắc muối, sau đó xếp vào sọt tre, lấy đá đè lên. Sáng mai chỉ cần mang ra phơi khô trong sân là xong. Hải Châu rửa tay xong thì bị Phong Bình nhìn chằm chằm, đợi nàng bôi thuốc xong hắn mới yên tâm đi tắm. - Chuyện ra biển vẫn còn canh cánh trong lòng, Hải Châu ngủ không sâu. Sáng sớm, khi lờ mờ nghe tiếng gà gáy, nàng đã tỉnh dậy. Trong nhà cửa đá chỉ mở từ bên trong, lại không có cửa sổ, khiến căn phòng tối om. Nàng rón rén rời khỏi giường, mở cửa để gió biển mát lạnh xua đi hơi ẩm và mùi oi nồng trong phòng. Bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng.