Hải Châu không tiếp lời, nàng muốn yên tĩnh vài ngày, đợi khi nào thuyền đánh cá sửa xong rồi mới bàn đến kế hoạch của mình.
"Đại tẩu, có ở nhà không?"
"Có, vào đi." Tề A Nãi lau tay, nhỏ giọng dặn: "Chắc Đông Châu cái miệng rộng đã rêu rao chuyện ngươi kiếm được tiền ra ngoài rồi. Một lát nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói."
Người đến là nhị đường nãi của Hải Châu, bà bưng một bát cháo đặc vào nhà, vừa thấy nàng liền cười: "Ta thật không ngờ nha đầu này lại có số phát tài bất ngờ, đi một chuyến mà túi nặng trĩu bạc về rồi."
Sau đó, từng người từng người kéo đến, chẳng mấy chốc trong nhà đã tụ tập bốn, năm người. Đường thúc của Hải Châu tò mò hỏi han chuyện tranh giành thịt cá voi, còn không quên khen nàng gan dạ, dám lao xuống biển cướp phần với bao người.
Con gái miền biển, chẳng ai không biết bơi. Từ nhỏ, cha mẹ đã xách con ném xuống sông cho học bơi, mà trong đám huynh đệ tỷ muội, nguyên chủ vẫn luôn là người xuất sắc nhất. Hải Châu cười cười, thuận miệng nói: "Ta cũng nhờ biết bơi giỏi nên mới dám liều. Nếu có trèo không nổi lên thuyền, ta vẫn có thể tự bơi vào bờ. Trên bến tàu có bao nhiêu người, dù gì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện."
Mọi người nghe xong thì thở dài tiếc nuối. Nếu Hải Châu là con trai, chỉ cần thêm hai năm kinh nghiệm nữa là có thể chèo thuyền ra khơi, gánh vác cả gia đình.
Mùi gà hầm trong nồi bắt đầu lan tỏa khắp gian bếp. Đám hàng xóm ngồi quanh bàn cơm cũng không tiện ở lâu, liền chuyển sang chuyện chính: định đoạt chuyện thuê thuyền đánh cá của nhà Hải Châu.
Thuyền đánh cá là gia sản quý nhất của ngư dân, một con thuyền nếu tu sửa cẩn thận có thể dùng đến hai đời. Nhà nào đông con ít của thì phải thay phiên nhau ra biển đánh bắt. Vì thế, con thuyền sắp sửa chữa xong của Hải Châu bỗng trở thành miếng mồi ngon. Nàng còn chưa lên tiếng, đám người đã tranh nhau đề nghị thuê trước, từ thuê theo mùa đổi thành thuê theo tháng, rồi lại ép xuống thuê ba ngày một lần.
Thấy Tề A Nãi có vẻ muốn gật đầu đồng ý, Hải Châu đành thở dài, lên tiếng trước: "Thuyền này không cho thuê, ta để dùng. Chờ sửa xong, ta sẽ tự ra biển đánh cá."
"Cô nương mà ra biển cái gì chứ!" Nhị đường nãi không nhịn được mà phản đối,"Không phải ta coi thường ngươi, nhưng Hải Châu, ngươi cũng biết ngoài khơi nguy hiểm thế nào. Ngay cả đàn ông trai tráng còn khiếp sợ sóng gió, lưới đánh cá nặng có thể kéo người chìm nghỉm dưới nước. Ngươi ra biển chẳng phải là tìm chết sao?"
"Sống ở miền biển, ai mà không phải giành giật mạng sống với biển cả?" Hải Châu tiếp tục rửa măng, tiếng nước tí tách vang lên. Nàng cất giọng trong trẻo nhưng dứt khoát: "Nữ nhân không ra biển thì có thể giữ được mạng, nhưng con cháu nàng sinh ra vẫn phải gửi thân cho biển, sớm muộn gì cũng có một ngày phải đối mặt với nó."
Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục: "Ta tự mình ra khơi giành cơ hội sống, nếu có số phát tài, ta sẽ không để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Còn nếu số ta không có, vậy cũng không cần người đầu bạc khóc tiễn ta."
Căn nhà rơi vào im lặng. Những người có mặt không ai nói được gì nữa.
Bên bếp lò, chiếc nắp nồi đất khẽ rung lách cách, che giấu đi tiếng hai giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.