"Không cần nói nhiều! Chỉ cần cho chúng ta biết, hắn quê ở đâu?"
Hải Châu không muốn nghe hoa bà mối dong dài.
"Hà tất phải vậy? Đi tìm thì có thể thay đổi được gì chứ? Ta cũng không giấu ngươi, người ta đã dặn dò kỹ rồi, chính là không muốn để mẹ ngươi còn dính dáng gì đến nơi này nữa... Thôi thôi, Bình Định huyện, hạ Kim Liên hương, các ngươi tự đi tìm đi."
Người xung quanh mỗi lúc một đông hơn, hoa bà mối không muốn gây chú ý, liền nói ngắn gọn mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.
"Hảo, đừng khóc." Hải Châu ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Đông Châu và Phong Bình, nhẹ giọng an ủi: "Biết địa chỉ rồi thì chắc chắn tìm được người, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nương."
Tiếng khóc dần ngớt, đám đông cũng tản ra, ai nấy lại tất bật lo chuyện của mình, chẳng ai rảnh để quan tâm đến nỗi niềm của mấy bà cháu nghèo khổ nơi góc chợ.
Ngư dân sống nhờ biển, nhưng lại không biết nhiều về đất liền. Tề A Nãi cả đời chỉ quanh quẩn ở vùng duyên hải, chẳng rõ Bình Định huyện ở phương nào, cũng không biết ngồi thuyền liệu có thể đến đó được hay không. Chỉ biết rằng đường xa vạn dặm, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, hiểm nguy khôn lường.
Bà thở dài, nhìn Hải Châu rồi nói:
"Ta thấy lời hoa bà mối không phải giả. Nương ngươi đã đi bước nữa, chỉ cần người kia đứng đắn thì cuộc sống của nàng cũng chẳng đến nỗi nào. Bên đó đã không muốn liên lạc với các ngươi, vậy chúng ta cứ sống tốt phần mình. Chờ nương ngươi ổn định, có khi sẽ gửi thư về, hoặc qua vài năm, nàng theo chồng về Vĩnh Ninh bến tàu, đến lúc đó tự khắc sẽ tìm các ngươi."
Giữa chợ đông người qua lại, không tiện bàn chuyện lâu. Hải Châu dắt tay hai đứa nhỏ, nói:
"Nãi, chúng ta về rồi hẵng tính."
"Cũng đúng, ta lên thuyền đợi các ngươi."
-
"Như thế nào vẫn muốn đi? Người ta đã về quê, ngươi còn đến Vĩnh Ninh bến tàu làm gì?"
Tề A Nãi chỉ cảm thấy đau đầu. Vừa về đến nhà đã phải dọn dẹp cả đống bẩn thỉu, trời tối mịt còn chưa được ăn miếng cơm, vậy mà Hải Châu lại cứ ngang ngạnh đứng trước mặt bà, chẳng chịu nghe lời.
"Hải Châu, ngươi cũng lớn rồi. Qua bốn, năm năm nữa là đến tuổi lấy chồng, ta cũng không muốn giấu giếm ngươi nữa. Nương ngươi sẽ không quay về đâu, nàng đã có gia đình mới. Ngươi và hai đứa nhỏ, thừa lúc còn sớm hãy gác chuyện này qua một bên. Cả cái nhà rách nát này không chịu nổi thêm sóng gió nào nữa."
Bà dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Các ngươi chỉ cần an ổn lớn lên, ta sống được ngày nào sẽ gắng gượng lo cho các ngươi ngày đó. Đến lúc ta chết, ngươi trưởng thành rồi thì muốn làm gì cũng tùy ngươi. Lúc đó, ta cũng có thể nhắm mắt mà đi."
Lời lão thái thái cay đắng hơn cả hoàng liên, ai nghe cũng thấy chua xót, cảm giác như nếu còn cố chấp với bà thì chẳng khác nào bất hiếu. Nhưng Hải Châu không phải là người sẽ vì vài câu nặng nề mà bỏ cuộc.
Ở làng chài này, nàng đã chăm sóc hai đứa nhỏ suốt năm năm trời, nhưng đời này nàng không sống lại chỉ để làm bảo mẫu cho người khác. Vĩnh Ninh bến tàu, nàng nhất định phải đi một chuyến.
Rời khỏi thôn, nàng mới có thể thực sự ra biển. Trước tiên tìm tin tức của nương, kiếm ít bạc, sửa sang lại con thuyền cũ nát trong nhà. Có thuyền, nàng mới có thể đường hoàng cùng người ra khơi.