Chương 30

Ngư Nữ Đi Biển Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Lục Đậu Hồng Thang 04-05-2025 10:13:11

Thuyền buôn đã lênh đênh trên biển nửa ngày. Đến trưa, khi ngang qua bến tàu Vĩnh Ninh, Hải Châu cùng bảy tám người khác xuống thuyền. Sau khi trình hộ tịch cho quan binh kiểm tra, nàng mới được phép lên bờ. Nàng nhìn quanh bờ biển vắng vẻ, chợt nghĩ: nếu bọn cướp muốn lên bờ, chúng hoàn toàn có thể chọn những chỗ ít người qua lại, rồi ban đêm chèo thuyền đến cướp bóc làng chài. Đến khi quan binh phát giác thì bọn chúng đã sớm cao chạy xa bay. Xem ra việc quản lý hộ tịch của quan phủ chẳng qua cũng chỉ để kiểm soát ngư dân mà thôi. Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng. Nghĩ vậy, Hải Châu liền gạt nó sang một bên, hỏi thăm đường rồi thẳng hướng Hồng Thạch thôn mà đi. Hồng Thạch thôn nằm ngoài trấn, nàng đi mất gần nửa canh giờ mới tới nơi. Khu vực này chủ yếu là thương nhân từ nơi khác đến ở tạm, dọc đường đi qua, hơn nửa số nhà đều đóng chặt cửa. Phải vất vả lắm mới thấy một bà lão đang dỗ trẻ con, Hải Châu liền chạy đến hỏi: "Lão nhân gia, cho ta hỏi thăm một chút, bà có biết Vu Lai Thuận sống ở đâu không?" "Vu Lai Thuận à?" Bà lão đưa tay chỉ về hướng tây,"Nhà dán chữ hỷ đỏ trên cửa kia chính là nhà hắn. Nhưng bây giờ không có ai ở đó đâu. Chắc khoảng mười ngày nữa ngươi quay lại thì may ra gặp được." Nghe vậy, Hải Châu tính nhẩm ngày, vậy là đến khoảng giữa tháng Chín, Vu Lai Thuận sẽ mang hàng về đây bán. Thông tin nàng cần đã có, liền chắp tay cảm ơn bà lão rồi quay người đi vào trong trấn. - Bến tàu Vĩnh Ninh rộng lớn và nhộn nhịp hơn hẳn bến An. Hải Châu tìm một khách điếm thuê phòng trọ, nhân lúc trên phố còn đông đúc, nàng ra chợ mua một xấp lưới đánh cá, rồi theo mùi thơm ghé vào một quán nhỏ ăn một bát mì tôm. Dạo quanh một vòng tiêu thực xong, nàng mới quay về khách điếm nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, ngày khai biển đầu tiên, bến tàu náo nhiệt từ sáng đến chiều. Dân trong trấn dù có việc hay không cũng đổ ra xem. Khi Hải Châu tỉnh dậy, khách điếm đã trở nên vắng lặng, trong đại sảnh chỉ lác đác vài người, sau quầy chỉ có tiểu nhị đang gật gù ngủ gà ngủ gật. Nàng im lặng mang theo lưới đánh cá rồi nhanh chóng rời khách điếm. Mùi tanh của cá hoà lẫn với hương cơm quán ven đường xộc vào mũi, nhưng nàng chẳng mảy may bận tâm. Trên đường đi, nàng tiện tay mua mấy cái bánh tôm, vừa ăn vừa bước thẳng đến Trấn Bắc. Khi đến nơi, nàng lập tức để ý thấy một chỗ địa thế thấp, đầy đá ngầm san sát, không có quan binh canh gác – hoàn toàn thích hợp để nàng lặn xuống biển. Gió biển thổi mạnh, ánh hoàng hôn trải dài trên mặt nước, từng cánh buồm vươn lên, tàu cá lần lượt quay về bến. Hải Châu ẩn mình sau tảng đá ngầm, cởi áo khoác ngoài, giấu kỹ y phục, sau đó ôm lưới đánh cá, lặng lẽ bước xuống nước. - "Lão Nhị, ngươi duỗi cổ nhìn cái gì thế?" "Ta vừa thấy hình như có người lặn xuống biển bên kia, chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Không biết có phải ta hoa mắt không nữa." "Giờ này mà xuống nước chẳng khác nào tìm chết. Đừng lo chuyện bao đồng, mau quay về thôi. Đợi thêm chút nữa, cá chết nhiều thì thối lắm đấy." Dưới nước yên ắng, tiếng động dần tan biến, chiếc thuyền đen lặng lẽ lướt xa. Trong làn nước trong vắt, một bóng người trơn trượt lướt đi, ánh sáng mờ nhạt trên đầu Hải Châu chập chờn theo từng cử động.