Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
Dư Phất01-07-2025 04:58:38
"Tôi không ở nhà anh đâu, ở khách sạn đi." Hai ngày nay Tiêu Minh Nguyệt đi cùng với Lục Tranh, coi như là người quen, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Cô cảm thấy ở trong nhà người khác không tiện lắm, hơn nữa gia thế của Lục Tranh không đơn giản, còn trong tình huống không hiểu rõ ràng lắm, vẫn nên đừng liên lụy quá nhiều thì hơn.
Lục Tranh cũng không cưỡng cầu, lái xe đến trước một tòa nhà hơn mười tầng, Tiêu Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn, bốn chữ khách sạn thủ đô màu đỏ to lấp lánh ánh sáng dưới trời chiều, vô cùng bắt mắt.
"Nơi này... Có phải quá cao cấp rồi không?" Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được hỏi.
Lục Tranh cười khẽ: "Không cao chút nào."
Nếu là vị kia, cho dù là khách sạn thủ đô như vậy đều là thấp hơn.
Anh không biết thực lực của Tiêu Minh Nguyệt so với vị kia thế nào, nhưng anh tin tưởng cho dù bây giờ kém hơn, sau này thực lực của cô gái nhỏ cũng sẽ không thấp hơn vị kia.
Cho nên tiếp đãi quan viên cấp cao, khách sạn thủ đô dành cho người nước ngoài ở để Tiêu Minh Nguyệt ở không có vấn đề gì.
"Được rồi." Tiêu Minh Nguyệt đánh pháp quyết lên người mình, đẩy cửa xe ra muốn xuống xe.
Mà Lục Tranh thì kinh ngạc ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Tiêu Minh Nguyệt quay đầu nhìn anh: "Sao không đi?"
Lục Tranh nhìn cô tương tự với ban đầu, nhưng mà dáng vẻ khác biệt rất lớn, nhất thời hơi ngây người.
Nghĩ tới có người đứng sau thiết kế hại cả nhà bọn họ, anh lập tức hiểu được.
"Không nghĩ tới cô để ý như vậy." Lục Tranh nói.
"Tôi như vậy thế nào?" Tiêu Minh Nguyệt cười với anh.
Lục Tranh gật đầu: "Rất tốt, ném vào trong đám người không có người nhận ra."
Tiêu Minh Nguyệt cười ha ha: "Xem ra rất thành công."
Hai người nói chuyện xuống xe vào đại sảnh, Lục Tranh lấy chứng nhận sĩ quan ra trước, nhân viên quầy lễ tân thấy thế lập tức mỉm cười hoàn tất thủ tục, sau đó hai người cùng đi về phía thang máy.
Đúng vậy, lúc này khách sạn thủ đô đã có thang máy, đủ để thấy địa vị của nó ở thủ đô.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một người lao tới, hai tay bám lấy cửa thang máy gọi Lục Tranh:
"Anh Tranh, thật sự là anh!"
Tiêu Minh Nguyệt nhìn qua, thì thấy một thanh niên hơn hai mươi, mắt to mặt tròn.
Anh ta cười hì hì tiến vào thang máy, đứng trước mặt Lục Tranh bắt đầu lải nhải:
"Anh Tranh, không phải là anh đi thăm ông ngoại anh sao? Khi nào thì ông ngoại anh sửa lại vụ án xử sai? Có phải Tần Húc cũng sắp trở về hay không..."
"Sao cậu lại ở đây?" Lục Tranh cắt ngang lời anh ta nói.
"À... Trong nhà có thân thích mở tiệc, ở nơi này." Nói xong anh ta liếc mắt nhìn về phía Tiêu Minh Nguyệt, thấy cô gái này làn da vàng nhạt, dáng vẻ bình thường, còn ăn mặc theo phong cách thôn cô, thì hơi tò mò sao cô có thể ở bên Lục Tranh.
Lục Tranh thấy thế trừng anh ta, giới thiệu: "Đây là đồng chí Tiêu Minh Nguyệt."
Sau đó anh lại nói với Tiêu Minh Nguyệt: "Bạn từ nhỏ của tôi, Kiều Quan Ngọc."
Kiều Quan Ngọc chào hỏi với Tiêu Minh Nguyệt: "Khi tôi còn nhỏ dáng vẻ đáng yêu trắng nõn như tuyết, ông nội của tôi nói sau này chắc chắn có thể dung mạo như quan ngọc, nên lấy tên này cho tôi."
"Phốc!" Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được bật cười, bạn từ nhỏ của Lục Tranh đúng là vui tính.
Kiều Quan Ngọc thấy cô nở nụ cười, không cảm thấy xấu hổ trái lại tới bên cạnh Tiêu Minh Nguyệt hỏi:
"Em gái, em bao nhiêu tuổi? Sao lại quen với anh Tranh thế?"
Lúc này cửa thang máy mở ra, Lục Tranh kéo anh ta ra để Tiêu Minh Nguyệt ra ngoài.
Tiêu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Kiều Quan Ngọc với thâm ý khác, cười đi ra thang máy.
Vẻ mặt Kiều Quan Ngọc mơ hồ, anh ta hỏi Lục Tranh: "Sao cô ấy lại nhìn em như vậy?"
Lục Tranh nhíu mày, không trả lời anh ta mà nói: "Đuổi kịp."
Anh đi nhanh về trước, Kiều Quan Ngọc chạy chậm đi theo bên cạnh anh, lại bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm Tiêu Minh Nguyệt.
Lục Tranh không để ý tới anh ta, Tiêu Minh Nguyệt mở cửa phòng ra, anh đi theo vào trong, Kiều Quan Ngọc cũng chen lách theo.
Sau khi ngồi xuống, Lục Tranh hỏi Tiêu Minh Nguyệt: "Cậu ấy có khác thường gì sao?"
Tiêu Minh Nguyệt lại nhìn về phía Kiều Quan Ngọc: "Có phải gần đây hơi xui xẻo hay không?"
Kiều Quan Ngọc trợn to mắt, lộ ra biểu cảm đúng là thần kỳ: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này đặc biệt xui xẻo. Đi đường giẫm phải phân chó, ăn cơm bị sặc... Làm chuyện gì cũng không thuận lợi."