Chương 46: Tư chất bẩm sinh

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:38

"25 bộ tiền xu Ngũ Đế ạ." Tiêu Minh Nguyệt cười hì hì nói. Ông Tần cũng cười theo: "Tiện nghi cho nó rồi." Tiêu Minh Nguyệt nghe ông ấy nói như vậy, ấn tượng đối với ông ấy càng tốt hơn, lập tức lấy một lá bùa bình an đưa cho ông ấy: "Đây là bùa bình an cháu vẽ, nguyên liệu có hạn, nhưng có thể sử dụng tạm." Ông Tần trịnh trọng nhận lấy bùa bình an, như lấy được bảo bối khiến Tiêu Minh Nguyệt có chút xấu hổ: "Đợi có chu sa và lá bùa, cháu lại vẽ mấy lá cho ông." "Vậy ông cảm ơn cháu trước." Ông Tần cười hì hì, sau đó nhìn Lục Tranh nói: "Cô nhóc à, Huyền Môn các cháu có phải tu luyện nói thiên phú hay không?" Tiêu Minh Nguyệt gật đầu, ông Tần lại hỏi: "Vậy cháu xem giúp ông cháu ngoại ông có thiên phú tu luyện không?" Tiêu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Tranh một cái, nói: "Tư thế chí dương, cho dù có thể tu luyện hay không đều là Thiên Đạo yêu tha thiết." Trên mặt ông Tần là vui vẻ: "Vậy thằng bé có thể tu luyện hay không?" Tiêu Minh Nguyệt cảm thấy cô và Lục Tranh coi như là hữu duyên, kiểm tra tư chất cho anh cũng không có gì, nên nói: "Đồng chí Lục ngồi xuống đi, tôi kiểm tra tư chất giúp anh." "Cảm ơn!" Lục Tranh đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống, người thẳng tắp, hai tay nắm chặt thành quyền đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng về trước. Tiêu Minh Viễn nhìn dáng vẻ có nề nếp này của anh, không nhịn được cười: "Anh đừng khẩn trương như vậy, không đau." Lục Tranh bị những lời này của cô làm cho tai đỏ lên, nhưng mà tay nắm chặt không buông lỏng ra, anh thật sự hơi khẩn trương. Tiêu Minh Nguyệt vươn tay xoa đầu anh, chỉ trong nháy mắt dương khí mênh mông xông tới, cô liếc nhìn Lục Tranh với đầy thâm ý, thấy trán anh cao rộng, mũi cao thẳng, lông mi dày như lợi kiếm... Người này quả cảm, kiên nghị, lực nhẫn nại cũng vượt qua người thường, nhưng lại sâu hơn cô không thấy được, cô cũng không am hiểu đối với tính mệnh. Linh khí tiến vào kinh mạch của Lục Tranh, cô cảm nhận được rõ kinh mạch của anh rộng lớn hơn ba anh trai của mình rất nhiều, có thể là vì anh rèn luyện trong quân đội từ nhỏ. Tiêu Minh Nguyệt để linh khí dạo một vòng trong kinh mạch của anh, sau đó tiến vào đan điền, thì phát hiện có một linh căn màu tím thô to ở giữa... "Tư chất bẩm sinh!" Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được nói. Ông Tần vừa nghe thấy thế thì cười ha ha, ngay cả Lục Tranh không có nhiều biểu cảm trên mặt cũng không nhịn được cười. "Cô nhóc, cháu xem thằng bé nên tu luyện thế nào..." "Ông ngoại." Lục Tranh cắt ngang lời ông Tần nói, anh hiểu ý của ông Tần, muốn thuận thế dẫn ra chuyện bái sư, nhưng anh cảm thấy cho dù muốn bái sư cũng không thể vội vàng như vậy. Sao ông Tần không biết bây giờ nói ra chuyện bái sư là hơi gấp gáp, ông ấy chỉ muốn thăm dò cô nhóc này mà thôi. Nhưng mà cháu ngoại không cho dẫn ra, ông ấy không nhắc tới là được. Mà Tiêu Minh Nguyệt thì giả ngu, coi như không nghe thấy được gì. Cần công pháp sao? Đâu có đơn giản như vậy, cho dù có ân tình của ông Tần trong kiếp trước, cô cũng không dễ dàng lấy công pháp ra. Bởi vì vội vàng rời đi, ông Tần dặn dò Lục Tranh chăm sóc Tiêu Minh Nguyệt, sau đó bảo hai người rời đi. Bọn họ lại cùng đến Tiêu gia, người một nhà đều đang tụ tập bên nhau, Tiêu Minh Nguyệt đưa cho mỗi người một lá bùa hộ mệnh, dặn dò bọn họ nhất định không thể rời người, sau đó cùng Lục Tranh rời đi. Lục Tranh lái xe ra khỏi thôn, quay đầu nhìn Tiêu Minh Nguyệt ngồi trên ghế phụ nói: "Chúng ta phải đi đường mất ba ngày, lát nữa đến hợp tác xã mua bán ở trấn trên mua đồ trước." Tiêu Minh Nguyệt không để tâm chuyện này lắm, không thèm để ý gật đầu, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Thấy được một bóng dáng quen thuộc phía xa, bóng dáng kia khoác túi quần áo to, bước nhanh qua đường rừng ở ven đường. Vương Thúy Hoa đang làm gì thế? Nghĩ tới một khả năng, cô bảo Lục Tranh dừng xe lại. "Chị Thúy Hoa." Tiêu Minh Nguyệt ngồi trong xe gọi một tiếng. Vương Thúy Hoa đang nóng lòng đi đường nghe thấy có người gọi tên cô ta thì kinh hãi, quay đầu thấy là Tiêu Minh Nguyệt ngồi trong xe, mỉm cười với cô ta. Vương Thúy Hoa nắm chặt lấy túi đựng quần áo, không biết có nên đi qua chào hỏi với Tiêu Minh Nguyệt hay không. Sau khi chuyện kia qua đi, cô