Chương 41: Người đứng sau làm việc cẩn thận

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:38

Tiêu Kiến Chương dở khóc dở cười: "Không phải đã nói với các con rồi sao, nhà chúng ta mấy đời đều là làm ruộng, cũng không có nhân vật lớn nào, có thể có lai lịch bất phàm gì? Hơn nữa cha và mẹ con lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, có thể có xuất thân không tầm thường gì?" "Vậy thì chính là nhà chúng ta có kho báu, hay là bản đồ kho báu." Tiêu Minh Dương càng lúc càng tưởng tượng phong phú hơn. Tiêu Kiến Chương và Trương Huệ Lan đều là vẻ mặt không tán thành, trong nhà chỉ có chút đồ như vậy, có mấy động chuột bọn họ đều biết, có bảo bối hay không bọn họ còn không biết ư? Tiêu Minh Nguyệt cũng thấy khả năng này không cao, nhưng mà cô vẫn dùng thần thức quét một vòng trong nhà, kết quả thật sự không có kho báu. Thứ đáng giá nhất trong nhà bọn họ, có lẽ chính là đống rượu trong hầm này. Cô lắc đầu, tất cả mọi người rơi vào im lặng. Bây giờ giống như có một thanh đao treo trên đỉnh đầu bọn họ, bọn họ lại không biết thanh đao này là ai nâng lên, loại cảm giác này thật sự không tốt. Một lúc lâu sau, Tiêu Minh Viễn nói: "Trong trí nhớ của Lưu Hồng Binh không có manh mối, vậy thì điều tra quan hệ xung quanh ông ta. Thường ngày ông ta tiếp xúc với ai nhiều, chức quan chủ nhiệm ủy ban cách mạng có được thế nào, luôn sẽ để lại chút dấu vết." Tiêu Minh Nguyệt không ủng hộ biện pháp này lắm, cô nói: "Người đứng sau làm việc cẩn thận, Lưu Hồng Binh đều là vì người này mà giết người, nhưng vẫn không biết người này là ai, có thể nghĩ tới sẽ khó điều tra cỡ nào. Bây giờ chúng ta không có năng lực này, hơn nữa điều tra sẽ dễ dàng bứt dây động rừng." Tiêu Minh Viễn im lặng, bầu không khí cả căn phòng càng thêm nghiêm trọng. Tiêu Minh Nguyệt thấy thế nói: "Cũng đừng quá lo lắng, em lại tiến thêm một cấp nhỏ, sẽ tạo pháp trận trong cơ thể mỗi người, người trong Huyền Môn bình thường cũng không làm hại được mọi người." "Ừm, binh đến tướng chắn, sợ hãi cũng vô dụng." Tiêu Minh Viễn nói. "Đúng vậy." "Đúng vậy." Tiêu Minh Dương và Tiêu Minh Thanh đều phụ họa theo, Tiêu Kiến Chương nở nụ cười, ông ấy vô cùng vui mừng, mấy đứa con của ông ấy đều rất tốt. Người một nhà lại nói chuyện một lát rồi trở về nghỉ ngơi, nhưng mà nhất định là một đêm không ngủ. Có một thanh đao treo ở trên đỉnh đầu, sao có thể không lo lắng? Một đêm này mỗi người của Tiêu gia đều có ý nghĩ đối với tương lai khác trước, bọn họ cần mạnh hơn, phải mạnh mẽ hơn. Chỉ có mạnh mẽ mới không bị động như vậy, mới có thể biết được rốt cuộc là người nào hại bọn họ, mới có thể dẫm người nọ dưới chân. Tiêu Minh Nguyệt trở về phòng xong, thì ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện. Cô tất phải nhanh chóng mạnh hơn, chỉ có đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ tốt người nhà. Hơn nữa cô tất phải làm pháp khí. Không thể đánh nhau với người ta nhiều lần, đều là giống như hôm nay trực tiếp dùng tay được. Nhưng mà thời đại mạt pháp như vậy, làm pháp khí gì đây? Lúc này cô thấy được phần tay nắm của ngăn kéo bàn bên cạnh dường như khảm một đồng tiền, điều này khiến cô đột nhiên có ý tưởng. Có thể dùng tiền Ngũ Đế làm thành pháp khí mà. Rất nhiều người trong Huyền Môn thích dùng tiền Ngũ Đế làm pháp khí, là vì lúc thịnh thế tiền chịu tải vận mệnh quốc gia của thời đại đó. Đồng thời tiền xu Ngũ Đế có hình tròn và hình vuông, phương pháp đúc là sự kết hợp giữa thiên nhiên và con người, có tác dụng xua đuổi tà ma. Cô có thể dùng chút linh lực xuyên tiền Ngũ Đế thành một thanh kiếm, chút linh lực đó có thể theo ý niệm của cô mà di chuyển, như vậy thanh kiếm này có thể dùng để làm kiếm, cũng có thể làm roi. Ý nghĩ này rất tốt, chuyện quan trọng hiện giờ là thu thập tiền xu Ngũ Đế. Tính một lát, cô cần 110 đồng xu Ngũ Đế. Đã có chủ ý, cô nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện, Tinh Tinh trong thức hải thong thả cung cấp linh khí cho cô... ... Lục Tranh lái xe đến chỗ chuồng bò, ông Tần nghe thấy động tĩnh thì rời giường, thấy anh không bị thương thì yên tâm. Lúc trước Lục Tranh nói một câu có lệ quỷ, sau đó lái xe đi, ông ấy vẫn luôn lo lắng. Hai ông cháu vào phòng, ông Tần hỏi: "Có chuyện gì thế?" Lục Tranh kể lại mọi chuyện một lần, ông Tần nghe mà rung động lòng người, một lúc lâu sau ông ấy mới tìm về giọng nói của mình. "Cháu là nói, có người sai chủ nhiệm ủy ban cách mạng kia hại người Tiêu gia ư?"