Chương 42: Sao có thể đắc tội nhân vật như vậy?

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:38

Lục Tranh gật đầu: "Người nọ làm rất bí ẩn, hình như là có cố kỵ gì đó Hơn nữa có vẻ lai lịch không nhỏ." Ông Tần cau mày suy nghĩ một lát, trên mặt hiện lên lo lắng nói: "Tiêu gia là nông dân giữ khuôn phép, sao có thể đắc tội nhân vật như vậy?" Lục Tranh im lặng, anh không biết về Tiêu gia, càng không biết nguyên nhân. Một lúc lâu sau, anh nói: "Pháp lực của cô gái nhỏ Tiêu gia rất mạnh, ông không cần quá lo lắng đâu." Ông Tần ừ một tiếng: "Cháu muốn chiêu nạp cô nhóc kia sao?" Lục Tranh nghĩ tới cô nhóc tinh ranh kia, bất đắc dĩ nói: "Nếu như chiêu nạp cô ấy, đến lúc đó không biết là cháu quản cô ấy hay cô ấy quản cháu nữa?" Anh cũng không phải nhất định phải quản người của cục số 9, chẳng qua không có quy củ sao thành được vuông tròn, một đoàn đội nếu không có trói buộc, đó chính là năm bè bảy mảng. Đặc biệt sau này người của cục số 9 không phải người bình thường, nếu cả đám đều tùy hứng làm bậy, vậy thì thành tai họa. Hơn nữa cục số 9 có một bộ phận của quân đội, càng phải có tính kỷ luật tổ chức. "Người có năng lực thì tính cách sẽ kỳ lạ một chút..." Ông Tần nói: "Bởi vì năng lực của cô ấy có thể khiến cô ấy không cần nhìn sắc mặt người khác, cố kỵ tâm trạng của người khác, đương nhiên là làm việc sẽ theo tính cách một chút." Vươn tay vỗ bả vai Lục Tranh, ông Tần nói: "Cháu cảm thấy cô nhóc kia có khả năng không chịu quản lý, đó là vì cô bé ấy mạnh hơn cháu. Nếu cháu mạnh hơn cô ấy, thái độ của cô ấy đối với cháu đương nhiên sẽ khác. Cho nên nếu cháu muốn thuận lợi thành lập cục số 9, khiến cục số 9 thành lợi kiếm, mình tất phải mạnh mẽ." Chỉ khi mình mạnh mẽ mới có thể có được tôn trọng của người khác và thay đổi. Mà Lục Tranh lại hơi vô lực: "Mấy năm nay văn hóa cách mạng loại bỏ phong kiến mê tín, người Huyền Môn bị hủy hoại hoặc đóng cửa không ra, cháu đi đâu học đây?" Ông Tần trợn mắt nhìn anh: "Không phải là có sẵn đấy à?" "Ông nói cô gái nhỏ Tiêu gia sao?" Lục Tranh hỏi. "Không phải là cháu nói pháp lực của cô ấy rất mạnh sao?" Ông Tần nói: "Lúc trước ông cũng từng tiếp xúc với một số người của Huyền Môn, nhưng mà tay không đánh lệ quỷ, gấp máy bay thổi khí là có thể bay như cháu nói, còn có cả bùa cách âm gì đó kia, ông đều chưa từng nghe nói tới. Có lẽ trên đời này chỉ có vị kia mới có năng lực này." "Cô ấy nói cô ấy là tán tu không môn không phái." Lục Tranh nói. Ông Tần: "Cháu mặc kệ cô bé đó có môn phái hay không, chỉ cần cô nhóc đó đồng ý dạy cháu là được." Nói tới đây, ông Tần nói lời thấm thía vỗ bả vai Lục Tranh: "Người thành việc lớn không câu nệ tiểu tiết, bái cô nhóc này làm sư phụ cũng không tính là gì." Lục Tranh cúi đầu im lặng, chuyện này anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được. Bái cô gái nhỏ này làm vi sư, không chỉ cô còn nhỏ tuổi không nghe quản lý là vấn đề. Còn có anh thật sự muốn mời chào cô vào cục số 9, nhưng trước đó cần phải tiến hành thẩm tra chính trị cô. Dù sao cục số 9 thuộc quản lý của quân đội. Cộng thêm cho dù là bái sư hay mời chào cô gia nhập cục số 9, đều là mình một bên tình nguyện, người ta có nguyện ý hay không còn chưa biết. "Nói sau đi ạ." Một lúc lâu sau anh mới nói. "Trong lòng cháu có tính toán là được." Ông Tần nói: "Ngoài ra cháu chú ý một chút, xem là người nào đang ngầm hại Tiêu gia." Lục Tranh vâng một tiếng: "Ông nhanh đi nghỉ ngơi đi ạ." Ông Tần lên giường, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi, mà Lục Tranh thì mãi không thể đi vào giấc ngủ. Anh 13 tuổi đã tòng quân, tiếp nhận lớn nhỏ không ít nhiệm vụ, nhưng chưa từng có một nhiệm vụ khiến anh cảm thấy gian khổ như thế. Nhưng thân là quân nhân, cho dù khó khăn tới mấy cũng phải chịu khó tiến lên. Ngày hôm sau khi ánh mặt trời vừa ló rạng, người Tiêu gia rời giường. Tiêu Kiến Chương vẫn như trước đây đến kho dụng cụ nhà nông sửa chữa đồ. Tiêu Minh Viễn và Tiêu Minh Dương đi gánh nước, Tiêu Minh Thanh cầm chổi quét sân. Tiêu Minh Nguyệt và Trương Huệ Lan ở phòng bếp nấu cơm. Người một nhà làm việc đâu vào đấy, Trương Huệ Lan thêm nước vào trong nồi, nói với Tiêu Minh Nguyệt đang nhóm lửa: "Con đi bận chuyện của mình đi, một mình mẹ nấu cơm được." Bà ấy cảm thấy con gái nhà mình có thể tu luyện công pháp gì đó kia, sau này sẽ khác với đám người bình thường như bọn họ.