Chương 33: Hung tàn như vậy

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:39

Cũng không quản Lục Tranh có đồng ý hay không, cô nhảy lên chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Lai Phúc, vươn tay nắm lấy cổ ông ta, dùng hết sức lực quăng mạnh xuống đất. Lúc này, oán hận trong lòng kiếp trước kiếp này coi như tìm được cửa ra, đương nhiên là cô sẽ không để Trương Lai Phúc có cơ hội phản kháng. Nhìn Trương Lai Phúc nằm trên đất, muốn đứng dậy nhưng vùng vẫy mấy lần đều không dậy được, tay trắng mịn của Tiêu Minh Nguyệt vươn về phía ông ta, Trương Lai Phúc cũng cảm nhận được lực hút, khiến ông ta không tự chủ được bay về phía Tiêu Minh Nguyệt. Ngay sau đó cổ ông ta lại bị nắm lấy, lại sau đó bị lực mạnh ném lên tường, sau đó cứ lặp đi lặp lại bị đánh ngã, từng phát từng phát. Ông ta chỉ cảm thấy linh hồn của mình vô cùng đau nhức, dường như đều sắp long ra. Lúc này ông ta mới biết được, người đã chết còn gian nan hơn khi sống. Mà Lục Tranh lúc này, trong lòng cũng rung động không nói nên lời. Tuy anh không nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của quỷ hồn Trương Lai Phúc, nhưng anh có thể thấy Tiêu Minh Nguyệt đang nắm lấy bóng đen lặp lại đập, dường như bóng đen kia vô cùng đau đớn. Cho dù thế nào anh cũng không ngờ tới, cô gái nhỏ nhìn xinh đẹp đáng yêu, lúc tàn nhẫn sẽ... Hung tàn như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy người Huyền Môn đối chiến với lệ quỷ, thực sự bị kinh diễm. Lần này anh đến thăm ông ngoại, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Mà lúc này những người khác của Tiêu gia cũng ra khỏi nhà. Ngoại trừ Tiêu Minh Viễn, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy Tiêu Minh Nguyệt cầm lấy một bóng đen vung qua vung lại, bóng đen kia nhìn rất đau đớn. Tuy Tiêu Minh Nguyệt chiếm thượng phong, nhưng trái tim bọn họ vẫn se thắt quặn đau. Trương Huệ Lan đã toàn thân run rẩy, bà ấy dựa vào người Tiêu Kiến Chương run run nói: "Cha đám nhỏ, chúng ta giúp đứa út kiểu gì đây?" Tiêu Kiến Chương nhíu mày, nắm chặt tay muốn đi qua giúp đỡ, nhưng bị Tiêu Minh Viễn kéo lại: "Cha, lúc này chúng ta đi qua chỉ gây trở ngại cho em út chứ không giúp được gì." Tiêu Kiến Chương chỉ có thể dừng bước, nhíu mày nhìn qua. "Tha mạng, cô tha cho tôi đi." Hơi thở lệ quỷ của Trương Lai Phúc đã sớm bị đánh tan, lúc này ông ta chỉ là một hồn phách bình thường, không, còn yếu hơn hồn phách thông thường. Nhưng mà tức giận của Tiêu Minh Nguyệt còn chưa tiêu, không muốn tha cho ông ta chút nào. Thực ra cô hoàn toàn có thể sử dụng phù triện tấn công Trương Lai Phúc, nhưng mà như vậy không sảng khoái, hết giận bằng tự ra tay. Lại nắm lấy cổ Trương Lai Phúc, ném mạnh xuống đất mấy cái, cô mới buông tay. Trương Lai Phúc còn chưa thể hồn phi phách tán, cô còn mấy lời muốn nói với ông ta. Tức giận trong lòng Tiêu Minh Nguyệt tiêu đi gần hết, mới dừng lại động tác đập Trương Lai Phúc. Lúc này cô phát hiện người nhà đang khẩn trương hoảng sợ nhìn mình, thì nhếch miệng cười: "Cha mẹ, mọi người có muốn nhìn thấy ma trông như thế nào không?" Tiêu Kiến Chương: "..." Trương Huệ Lan: "..." Hình như có chút tò mò, có chút muốn. Nhưng mà bọn họ vẫn luôn không nói gì, Tiêu Minh Dương giơ tay lên: "Anh anh anh, anh muốn xem." Tiêu Minh Nguyệt thấy người nhà không sợ lắm, thì đánh một dòng linh lực về phía mắt mỗi người. Đợi người Tiêu gia thấy được Trương Lai Phúc nằm trên đất, đều thét lên kinh hãi. Tiêu Minh Dương thì càng xắn tay áo, muốn đi qua đánh quỷ. Tiêu Minh Nguyệt vội vàng kéo anh ta lại: "Anh hai, anh là người thường không đánh lại được ông ta đâu." Tiêu Minh Dương nghe thấy những lời này của cô lúc này mới dừng tay, đồng thời trong lòng có chút tiếc nuối. Mà lúc này một tiếng ho khan vang lên, mọi người mới phát hiện còn có người đứng ở cửa. Lục Tranh thấy người Tiêu gia đều nhìn mình, có chút xấu hổ, nhưng anh vẫn kiên trì nói với Tiêu Minh Nguyệt: "Có thể để tôi nhìn với không?" Tiêu Minh Nguyệt gật đầu, người ta đều vô cùng nghe lời trông coi, để anh nhìn thấy ma cũng không có gì. Lập tức giơ tay đánh một chút linh lực qua, hai mắt của Lục Tranh lập tức sáng hơn nhiều, cũng thấy được Trương Lai Phúc ngồi trên đất. Tiêu Minh Nguyệt kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn Trương Lai Phúc trên đất nói: "Biến thành lệ quỷ, có lẽ ông cảm thấy mình chết vô cùng oan ức đúng không?" Trương Lai Phúc ngồi ở đó không nói lời nào, ông ta thật sự cảm thấy rất oan, nhưng đối mặt với Tiêu Minh Nguyệt ra tay tàn nhẫn, ông ta không dám nói gì. Mới vừa rồi khi bị đánh linh hồn đau nhức, đến bây giờ còn chưa biến mất.