Chương 31: Em cũng cảm thấy thế

Quân Hôn Thập Niên 70: Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc

Dư Phất 01-07-2025 04:58:39

Nên dặn dò đều đã dặn dò, Tiêu Minh Nguyệt xoay người đi xuống núi, Tiêu Minh Viễn lập tức đuổi kịp. Anh ta còn nhỏ giọng hỏi: "Em út, sau này mắt anh đều có thể nhìn thấy... Ma sao?" Tiêu Minh Nguyệt không nhịn được cười: "Anh nghĩ hay quá nhỉ, nếu muốn luôn nhìn thấy được ma, thì phải mở Thiên Nhãn. Anh chỉ duy trì được một ngày thôi, ngày mai sẽ khôi phục thành bình thường." Tiêu Minh Viễn nghe xong những lời này trong lòng hơi mất mát, anh ta cũng không phải thích nhìn thấy ma, chỉ cảm thấy nếu thế gian này thật sự có ma tồn tại, chẳng bằng có thể nhìn thấy, như vậy coi như là biết người biết ta không phải sao. "Dựa theo lời Lý Mạn Hồng nói, anh cảm thấy có khả năng Lưu Hồng Binh là cố ý muốn hại cha chúng ta." Anh ta bắt đầu phân tích mọi chuyện. "Em cũng cảm thấy thế." Tiêu Minh Nguyệt nói: "Chuyện quan trọng hiện giờ là Lưu Hồng Binh này, chúng ta phải nghĩ biện pháp điều tra ông ta." Tiêu Minh Viễn gật đầu, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới một vấn đề, lập tức hỏi: "Sau khi Lý Mạn Hồng biến thành ma, vậy Trương Lai Phúc đâu? Ông ta chắc chắn cũng biết rất nhiều chuyện." Tiêu Minh Nguyệt nghĩ một lát: "Buổi tối em vẽ lá bùa gọi hồn thử xem, xem có thể gọi ông ta tới không." "Anh đi cùng em." Tiêu Minh Viễn lập tức nói. Một là anh ta tò mò sau khi Trương Lai Phúc chết sẽ trông như thế nào, hai là sợ Tiêu Minh Nguyệt gặp nguy hiểm. Khi Trương Lai Phúc còn sống không giống với Lý Mạn Hồng, là người giỏi che giấu. Tiêu Minh Nguyệt không từ chối: "Được ạ." Hai anh em vừa nói chuyện vừa đi xuống núi, nhưng mà mới đi được mấy bước, bọn họ chú ý tới cách đó không xa có một người cao lớn đang đứng. Anh mặc quân trang, dung mạo tuấn tú, cơ thể cường tráng khiến người ta không thể bỏ qua được. Tiêu Minh Nguyệt quen người này, lúc trước từng thấy ở chuồng bò. Nhưng mà lúc trước không cẩn thận đánh giá, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, toàn thân anh tản ra khí tràng mạnh mẽ, quanh người bao phủ vầng sáng như lửa. Người này là thể chất chí dương hiếm thấy. Mỗi một ngành gần như đều có người được ông trời thưởng cơm, ví dụ như người này, anh đều không cần làm gì, chỉ cần đứng một chỗ, tai họa cũng không dám tới gần, không phải là ông trời thưởng cơm thì là gì. Dù sao hai người không quen biết nên Tiêu Minh Nguyệt không tính toán chào hỏi, đi thẳng qua bên cạnh anh. Nhưng mới đi hai bước thì bị gọi lại: "Đồng chí Tiêu." Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn dừng bước lại nhìn anh, Lục Tranh ho nhẹ một tiếng nói: "Cảm ơn gà rừng của cô." Tiêu Minh Viễn không rõ chân tướng nhìn Tiêu Minh Nguyệt, cô giải thích đơn giản: "Buổi sáng khi lên núi em bắt được con gà rừng, tặng cho ông Tần." Tiêu Minh Viễn gật đầu hiểu rõ, lúc này Lục Tranh nói: "Hai người lên núi có phát hiện ra khác thường gì không?" Trong lòng Tiêu Minh Viễn kinh ngạc, chẳng lẽ người này có thể nhìn thấy ma? Nhưng mà anh ta rất giỏi giả vờ, chỉ thấy vẻ mặt anh ta không hiểu hỏi: "Khác thường gì cơ?" Tiêu Minh Nguyệt còn thản nhiên nói: "Không có mà!" Lục Tranh nhìn bọn họ một cái, sau đó áy náy nói: "Quấy rầy rồi!" Nói xong thì nhanh chóng đi lên núi, hai anh em thì cùng nhau xuống chân núi. Tiêu Minh Viễn hỏi: "Anh ta cũng có thể nhìn thấy ma sao?" Tiêu Minh Nguyệt lắc đầu: "Có lẽ anh ấy không thấy được, nhưng mà cơ thể anh ấy là chí dương, rất nhạy cảm đối với âm khí. Có khả năng anh ấy cảm nhận được âm khí do Lý Mạn Hồng phát ra." Hai anh em không thảo luận về Lục Tranh nữa, cùng bước nhanh đi về nhà, đã đến giờ ăn cơm. Lục Tranh đi theo cảm nhận của mình lên núi, nhưng mà mới đứng lại ở chỗ âm khí nồng đậm nhất, bỗng nhiên âm khí kia lại bay xa. Đối với chuyện này anh đã có kinh nghiệm, có lẽ là quỷ hồn hay là âm vật nhìn thấy anh nên chạy trốn. Anh lại đứng tại chỗ một lát, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, không phát hiện ra thứ gì mới xoay người rời đi. Anh không xuống núi, mà đi về phía rừng sâu. Ngày mai anh phải rời đi, muốn bắt ít động vật cho ông ngoại. Nhưng vận may của anh không tốt lắm, ở trên núi rất lâu cũng không thấy một con thú hoang. Trái lại phát hiện một dòng âm khí, anh lập tức đi theo âm khí tới đây, không nghĩ tới lại gặp anh em Tiêu gia. Anh cảm thấy hai anh em kia không nói thật với anh, người ta không nói anh cũng không có quyền lợi ép hỏi. Đi dạo một vòng trên núi, cuối cùng anh cũng bắt được một con gà rừng và một con thỏ hoang, mới tính thắng lợi trở về.