Chương 47: Nghiêm trọng

Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám

Trương Tiểu Nhất 02-12-2025 00:19:46

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy do hai lần trước gặp chuyện nên có chút "chim sợ cành cong", không khỏi bật cười, bắt đầu lấy đồ ăn ra nạp năng lượng. Sau khi nghỉ ngơi ngắn, cả đoàn lại tiếp tục lên đường, lần này không dừng lại giữa chừng nữa, leo liền một mạch gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được điểm cắm trại trước khi trời tối. Đây là một khu đất bằng phẳng khác gần đỉnh núi, đủ rộng, lại tựa lưng vào một vách đá cao đủ để chắn gió, hoàn toàn có thể chứa được nhóm nhỏ của họ, hơn nữa còn có thể dựng lều mà không cần chen chúc. Tuy so với những ngọn núi xung quanh thì nó không cao nhưng giống như cô gái tên Tống Nghi kia nói, không cần phải chen chúc với ai, cảm giác như hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố, chỉ thấy cả tâm hồn đều tĩnh lặng. Việc dựng lều là do Thạch Luật và Đổng Vân Thừa đảm nhiệm, Quan Hạ cố gắng giúp đỡ nhưng kết quả cuối cùng chỉ là giúp đưa đinh và dụng cụ. Có thể thấy hai người đều là dân chuyên nghiệp, thậm chí còn không cần lấy sách hướng dẫn ra, cứ như bản năng, hoàn toàn không cần suy nghĩ mà vẫn dựng lều xong xuôi. Bàng Nhạc đứng bên cạnh nhìn một lúc, yên tâm đi lục ba lô, đợi lều dựng xong liền xách một đống đồ chạy tới: "Tối qua mình đặc biệt đi siêu thị mua lẩu tự sôi, có ai muốn ăn không? Mình còn mua ít đồ nguội với cổ vịt nữa, chúng ta chuẩn bị ăn tối thôi." Quan Hạ leo núi lâu như vậy đã đói meo, hoàn toàn là nhờ sô cô la cầm hơi, nghe vậy liền gật đầu lia lịa: "Được, được." Thạch Luật và Đổng Vân Thừa nhận lấy nồi lẩu tự sôi đi đun nước, Quan Hạ cũng lấy đĩa dùng một lần ra bày đồ nguội, Bàng Nhạc có chút tiếc nuối: "Đi cắm trại thì thích nhất là nướng thịt, chỉ là lần này chúng ta leo núi hoang dã quá, xe không lên được, lần sau, đợi lần sau tìm ngọn núi nào không cần leo, tha hồ mà tận hưởng, nghe nói tay nghề của Thạch Luật rất khá đó." Quan Hạ vốn đã đói, nghe những lời này lại càng đói hơn, dứt khoát bóc thêm một viên kẹo cho vào miệng. Bàng Nhạc cũng chỉ cảm thán một chút, rất nhanh cũng ngồi xuống giúp đỡ. Hai người đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào. Quan Hạ và Bàng Nhạc nhìn nhau, đặt đồ đang làm xuống rồi đi ra khỏi lều. Đúng lúc này Thạch Luật và Đổng Vân Thừa đi tới, Bàng Nhạc hỏi: "Sao thế? Bọn tôi vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét, có chuyện gì xảy ra à?" Quan Hạ nhìn về phía cuối khu đất bằng, sợ nhất là có người không cẩn thận bị ngã từ trên đỉnh núi xuống. Vẻ mặt của Thạch Luật và Đổng Vân Thừa đều có chút nghiêm trọng. Đổng Vân Thừa nói: "Là điện thoại của Tống Nghi quay được gì đó, lúc trưa nghỉ ở lưng chừng núi ấy, cô ấy quay đỉnh Ngưu Giác đối diện, vô tình quay được cảnh có người đẩy một đứa bé xuống núi, điện thoại của Thạch Luật có chức năng gọi điện vệ tinh, cậu ấy về lấy điện thoại để báo cảnh sát." Quan Hạ và Bàng Nhạc đều kinh ngạc. Hai người nhìn nhau, gần như ngay lập tức nhớ đến lời Bàng Nhạc nói lúc trưa, vốn tưởng là hai người nghĩ nhiều, giờ xem ra đúng là xui xẻo thật, cứ ra ngoài là lại gặp chuyện. Quan Hạ không khỏi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Ngưu Giác đối diện, dù biết là không thể nhưng trong lòng vẫn hy vọng, hy vọng đứa bé kia số lớn mệnh lớn, có thể sống sót đợi cứu viện. Vì phát hiện kinh hoàng này của Tống Nghi, cả đoàn cắm trại sau đó đều mất tập trung và vô cùng lo lắng. Đã vậy, sau khi Thạch Luật gọi báo cảnh sát không lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, càng khiến người ta thêm bực bội. Mưa tuy không lớn nhưng những hạt mưa li ti rơi trên người vẫn dần dần mang đi chút hơi ấm. Bàng Nhạc nhanh chóng lấy áo khoác ra cho Quan Hạ mặc. Quan Hạ vừa mặc vừa lo lắng nhìn về phía đỉnh Ngưu Giác. Thạch Luật gọi điện thoại đã gần nửa tiếng rồi, giờ này đội cứu hộ chắc chắn đã xuất phát, hơn nữa khẳng định đã thông báo cho khu du lịch, không biết khu du lịch có tổ chức người đi cứu trước khi đội cứu hộ đến hay không.