Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám
Trương Tiểu Nhất02-12-2025 00:19:47
Câu hỏi này khiến Bàng Nhạc cứng họng, cô ấy cau mày suy nghĩ một lúc, vẻ mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng thở dài: "Hình như là không chắc thật, thôi vậy, cứ làm bạn bè thôi."
Nhắc đến chuyện này, Quan Hạ chợt nhớ ra vừa rồi cô ấy đã hẹn Thích Bạch đi chơi vào cuối tuần, không khỏi nói: "À đúng rồi, mình quên chưa hỏi cậu, cuối tuần không phải là buổi tụ tập của nhóm Thạch Luật sao? Sao cậu lại hẹn Thích Bạch?"
"Để cho anh ta có cơ hội hiểu rõ về mình chứ." Bàng Nhạc cười híp mắt nói: "Như vậy thì mình không cần phải từ chối, anh ta tự khắc biết khó mà lui thôi."
Quan Hạ đã hiểu: "Sau này cậu còn định hẹn anh ta nhiều lần nữa à?"
Bàng Nhạc gật đầu: "Dạo này cuộc sống bình lặng quá, mình cảm giác xương cốt sắp rỉ sét hết cả rồi, cậu thì không chịu đi chơi với mình, nên mình rủ anh ta vậy, tiện thể cho anh ta nếm trải cuộc sống kích thích của mình, để anh ta từ bỏ ý định, một công đôi việc, chẳng phải tốt quá sao?"
Quan Hạ bĩu môi, một lần nữa lại thấy thương cảm cho Thích Bạch, hy vọng sau khi trải nghiệm hết các sở thích của Bàng Nhạc, anh ta sẽ không giống như người trước, mới hơn hai mươi tuổi đã mắc chứng sợ độ cao.
Quan Hạ vốn tưởng Thích Bạch và Hứa Niên phải mất một lúc mới quay lại được, không ngờ chỉ mười mấy phút sau, hai người đã vui vẻ trở về chỗ ngồi đối diện.
Bàng Nhạc có chút ngạc nhiên: "Xong rồi à? Không cần phải theo về cục cảnh sát sao?"
Thích Bạch cười nói: "Một tên tội phạm truy nã cấp B, một tên trộm vặt, không đến mức khiến cả đội chúng tôi phải bỏ cả ngày nghỉ phép để chạy về làm thêm giờ, nên chuyển thẳng cho đồn cảnh sát khu vực xử lý rồi."
Quan Hạ đã hiểu ra, xem chừng đội hình sự của họ toàn xử lý những vụ án lớn.
"Tội phạm truy nã cấp B?" Bàng Nhạc ngập ngừng hỏi thêm: "Có tiện nói anh ta phạm tội gì không?"
Thích Bạch đáp: "Cái này không cần giữ bí mật, là tội cố ý gây thương tích nghiêm trọng. Đúng rồi Quan Hạ, ban nãy làm sao cô nhận ra được vậy?"
Quan Hạ ngơ ngác kêu lên một tiếng: "Thì dùng mắt mà nhìn thôi."
Thích Bạch theo bản năng liếc nhìn Hứa Niên, không nhịn được cười thành tiếng: "Đây chính là thế giới của cao thủ sao? Nếu không có cô thì tôi căn bản không nhận ra gã béo kia giống với tên tội phạm truy nã trên ảnh. Mặt hắn ta béo như quả bóng bơm hơi ấy, ban nãy sau khi bắt được người rồi tôi còn nhìn kỹ lại nửa ngày, vẫn không nhận ra."
Quan Hạ trong lòng thầm phản bác, thật ra cô cũng không nhận ra, chỉ là hệ thống nói thế nào thì cô làm theo thế ấy thôi.
Quan Hạ cố gắng chữa cháy: "Chắc là do tôi học mỹ thuật nên nhạy cảm với khuôn mặt hơn, với lại tôi có thói quen xem nhiều ảnh để tìm cảm hứng, lâu dần thành ra nhớ được."
"Xem ảnh tội phạm truy nã để tìm cảm hứng á?" Thích Bạch không biết đã liên tưởng đến cái gì, biểu cảm có chút kỳ quặc.
Quan Hạ vội vàng giải thích: "Từ năm nhất đại học tôi đã vẽ truyện tranh rồi, nên không tránh khỏi việc cần nhiều loại tư liệu khác nhau, xem ảnh chỉ là một trong số đó thôi."
"Vậy chẳng phải trong đầu cô nhớ không biết bao nhiêu là khuôn mặt tội phạm truy nã sao?" Thích Bạch đột nhiên nhìn Quan Hạ bằng ánh mắt nóng rực, như thể đang nhìn một kho báu nào đó, nghiêm túc hỏi: "Ngoài vẽ truyện tranh ra, cô còn sở thích nào khác không? Ăn uống? Cắm trại? Chơi board game?"
Đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột của Thích Bạch, Quan Hạ chỉ thấy đau đầu.
Có lẽ là do ở nhà quá nhiều, cô thực sự không giỏi xử lý các mối quan hệ xã hội, may mà Hứa Niên đột nhiên lên tiếng, gián tiếp giải vây cho cô.
Hứa Niên nói: "Trí nhớ của cô trước giờ đều tốt như vậy sao?"
Quan Hạ do dự gật đầu: "Cũng... tạm được thôi."
"Khiêm tốn thế." Thích Bạch cảm thán: "Đây chính là thế giới của cao thủ sao? Bàng Nhạc nói không sai, cô với đội trưởng Hứa đúng là có chút giống nhau, anh ấy cũng rất khiêm tốn như vậy."