Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám
Trương Tiểu Nhất02-12-2025 00:19:46
Bàng Nhạc ngồi bên cạnh cô, một hơi uống hết nửa chai nước, tiện tay nhét một miếng sô cô la vào miệng, rồi kéo Quan Hạ giúp cô ấy xoa bóp cơ bắp.
"Đừng ngồi yên một chỗ." Bàng Nhạc nói: "Bình thường cậu vận động ít quá, đột nhiên vận động mạnh như vậy mà không xoa bóp cẩn thận sẽ giống như lần trước, hôm sau đau chân không đi nổi, ngày mai chúng ta còn phải xuống núi nữa."
Quan Hạ đã gần như cạn kiệt sức lực, tuy rất muốn nằm ườn ra nhưng đành phải làm theo lời Bàng Nhạc, vỗ vỗ đấm đấm vào chân.
Quan Hạ chật vật như vậy, nên khi thấy cô gái kia vẫn bình thản cầm điện thoại đi ngang qua, cô càng thêm ngưỡng mộ.
Lúc trước leo núi cô gái kia chỉ quay phim xung quanh, lần này lại vừa quay vừa nói.
"Các bảo bối ơi, đây là ngọn núi nhỏ mới toanh mà gần đây mình mới phát hiện, các bạn xem có đẹp không? Tuy ngọn núi nhỏ này không có tên nhưng lại là một thành viên nhỏ của dãy núi Thúy Bình nổi tiếng, các bạn có thấy ngọn núi cao chót vót ở phía đối diện không? Đó chính là ngọn Ngưu Giác, nơi hàng năm đón rất đông du khách, điểm nghỉ hiện tại của chúng ta, vừa hay có thể nhìn thấy ngọn Ngưu Giác ở phía đối diện, đợi chút nhé, mình đổi góc quay, bây giờ các bạn có thể thấy những điểm sáng lấp lánh kia không? Đó là đường đi bộ bằng kính mới xây dựng hai năm gần đây ở gần đỉnh Ngưu Giác, mình đã lên đó một lần, không có cảm giác sợ hãi, chỉ là rất đông người, mình luôn lo sẽ bị chen lấn rơi xuống, nên mình vẫn thích những ngọn núi nhỏ không tên tuổi như thế này hơn, không phải chen chúc, thong thả vừa leo vừa hít thở không khí trong lành, lắng nghe âm thanh của thiên nhiên, nếu không vội thì còn có thể thẩn thờ một chút, dù sao cũng ít người, không sợ bị ai giục."
Cô gái cất giọng nói lanh lảnh và trong trẻo, đám đông ban đầu còn ngồi rải rác, khe khẽ trò chuyện nhưng nhanh chóng bị giọng nói của cô ấy thu hút, dần dần im lặng lắng nghe.
Cô gái thực sự rất hoạt bát, lại vô cùng tinh tế trong việc cảm nhận cái đẹp. Rõ ràng chỉ là một khu đài quan sát không lớn, cảnh đẹp xung quanh thoạt nhìn thì mãn nhãn nhưng ngắm lâu rất dễ nhàm chán, vậy mà cô ấy vẫn vừa quay phim vừa nói chuyện được hơn nửa tiếng đồng hồ.
Quan Hạ hứng thú quan sát toàn bộ quá trình quay video của cô gái, đến khi cô ấy kết thúc mới vỗ vai Bàng Nhạc hỏi: "Đây là lần đầu tiên ngoài cậu ra mình gặp một cô gái có thể lực tốt như vậy. Cậu có nhìn ra không? Cô ấy có luyện tập gì không?"
Trước đây Quan Hạ sẽ không nghĩ theo hướng này nhưng từ khi biết mình xuyên vào một thế giới tiểu thuyết trinh thám, hễ thấy cô gái nào xuất sắc là cô lại không nhịn được mà suy đoán liệu có phải nhân vật quan trọng nào không.
Quan Hạ đợi hai giây, Bàng Nhạc không trả lời, Quan Hạ lại vỗ cô ấy một cái, Bàng Nhạc mới giật mình hoàn hồn nhìn cô: "Cậu vừa nói gì cơ?"
Quan Hạ nhìn theo hướng Bàng Nhạc vừa nhìn, chẳng thấy gì cả, tò mò hỏi: "Cậu sao thế? Nhìn thấy gì mà chăm chú vậy?"
Quan Hạ nói xong chợt khựng lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Cậu phát hiện ra gì à? Không lẽ xui xẻo thế chứ, leo núi cũng gặp chuyện?"
Mặc dù Quan Hạ đã chuẩn bị tâm lý nhưng thực sự gặp phải vẫn không khỏi than thầm sao lại trùng hợp đến vậy.
Bàng Nhạc ngây ra một lúc, mới hiểu Quan Hạ đang nói gì, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Chắc là... không phải, mình vừa thấy bên kia, chỗ cầu kính đỉnh Ngưu Giác, có thứ gì đó màu đỏ rơi xuống, có lẽ là túi ni lông thôi."
Bàng Nhạc đưa ra một phỏng đoán không chắc chắn.
Quan Hạ suy nghĩ một lát, do dự nói: "Giữa trưa nắng thế này chắc không có ai giết người ở khu du lịch đâu nhỉ, mình cũng nghĩ chắc là có ai đó chụp ảnh không cẩn thận làm rơi túi xách xuống thôi."