Chương 39: Thêm phương thức liên lạc nhé

Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám

Trương Tiểu Nhất 02-12-2025 00:19:47

Quan Hạ không biết phải trả lời thế nào, Hứa Niên nói: "Tôi để ý thấy màn hình tìm kiếm của cô ban nãy, cô tìm kiếm trực tiếp bằng tên, lúc xem ảnh cô tiện thể nhớ luôn cả tên rồi à?" Lại là do hệ thống, Quan Hạ không muốn thừa nhận nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Ngay khi Quan Hạ nghĩ Hứa Niên sẽ hỏi gì đó nữa, thì thấy anh bấm vài cái trên màn hình, sau đó đưa điện thoại về phía cô, nghiêm túc hỏi: "Thêm phương thức liên lạc nhé?" Trải qua chuyện vừa rồi, rõ ràng Quan Hạ đã khơi dậy được hứng thú của Hứa Niên, điều này Quan Hạ nhận ra qua ánh mắt anh khi họ kết bạn với nhau. Thích Bạch nhân cơ hội cũng đưa điện thoại đến trước mặt Bàng Nhạc: "Chúng ta cũng thêm bạn đi?" Bàng Nhạc vui vẻ đồng ý. Vì sự cố tên tội phạm bỏ trốn kia, nên đến khi Thích Bạch thanh toán xong, họ đi ra ngoài thì đã rạng sáng rồi. Thích Bạch hỏi: "Hai người đến đây bằng gì? Đi taxi à?" Bàng Nhạc trả lời: "Bọn tôi lái xe đến, tôi vừa gọi xe rồi, chắc là sắp đến nơi." Nói xong, cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại. Quan Hạ nhìn Thích Bạch: "Còn hai người thì sao? Cũng lái xe đến à?" Thích Bạch rất hay cười, lại cười hở cả hàm răng trắng: "Không, bọn tôi đi taxi đến, hôm nay định bụng uống chút rượu giải tỏa áp lực, nên dứt khoát không lái xe." Bàng Nhạc nghe vậy liền nói: "Vậy để bọn tôi đưa hai người về? Dù sao giờ này cũng không tắc đường, đưa đi đâu cũng nhanh cả." Thích Bạch vui vẻ cả buổi tối, lần đầu tiên không nhịn được lộ ra vẻ mặt cạn lời: "Biết hai người rất giỏi nhưng bọn tôi cũng rất giỏi, nên là để bọn tôi đưa hai người, bọn tôi đã hẹn hai người ra ngoài, đương nhiên phải đảm bảo hai người về đến nhà an toàn." Bàng Nhạc biết Thích Bạch có ý tốt, nên cũng không kiên trì nữa, cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe. Thích Bạch nói rất nhiều, ban đầu là bốn người đi song song, hai người vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào Quan Hạ và Hứa Niên đã bị tụt lại phía sau. May mà Hứa Niên vẫn luôn im lặng, Quan Hạ không nói gì cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ là lúc lên xe chọn chỗ ngồi thì không tránh khỏi có chút khó xử. Hứa Niên quá cao, gần 1 mét 9, nên Bàng Nhạc trực tiếp để anh ngồi ghế phụ, mà Thích Bạch và Bàng Nhạc cũng đều cao, Quan Hạ chỉ có 1 mét 65 nên đành phải ngồi ở giữa hàng ghế sau. Khó chịu thì không khó chịu, chỉ là để không che khuất tầm nhìn của hai người khi họ nói chuyện, suốt dọc đường Quan Hạ đành phải tựa sát người vào lưng ghế. Cuối cùng cũng đến nơi, Quan Hạ vội vàng xuống xe, chỉ cảm thấy không khí dưới ánh trăng thật trong lành. Bàng Nhạc tạm biệt hai người: "Vậy bọn tôi lên đây? Hai người cũng lái xe cẩn thận nhé." Thích Bạch cười vẫy tay: "Mau lên đi, đợi đèn nhà hai người sáng thì bọn tôi sẽ bắt taxi về." Bàng Nhạc nói thêm một câu chúc ngủ ngon, rồi kéo Quan Hạ đi vào trong tòa nhà. Mãi đến khi thang máy đến, Quan Hạ mới giật mình nhận ra: "Ơ, sao mình lại về nhà cậu nữa rồi, rõ ràng là mình định về nhà mình cơ mà." Bàng Nhạc ấn tầng xong, xoa đầu Quan Hạ đầy vẻ yêu chiều: "Xem ra tửu lượng của cậu cũng không tệ, mình còn tưởng cậu phải ngủ say sưa rồi mới nhớ ra cơ. Mà thôi, đã đến rồi thì sao có thể bắt taxi về giờ này được, hơn nữa chẳng phải mấy hôm nay cậu đang dọn đồ à? Ngủ ở chỗ mình vẫn thoải mái hơn cái ổ lộn xộn của cậu." Quan Hạ cũng chỉ nói vậy thôi, chứ chắc chắn là không về đâu, dù sao thì cũng ở đó bao nhiêu ngày rồi, thêm một đêm cũng chẳng sao. Sau khi rửa mặt xong xuôi, cả hai lên giường nằm, Bàng Nhạc hỏi Quan Hạ: "Cậu chốt ngày chuyển nhà chưa? Hôm đó mình qua giúp." Quan Hạ nhẩm tính tiến độ dọn dẹp của mình: "Thứ sáu đi, đồ đạc của mình phần lớn là sách với bản vẽ, chắc hai ngày nữa là xong rồi."