Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám
Trương Tiểu Nhất02-12-2025 00:19:46
Thạch Luật với tư cách là người tổ chức, có vẻ quen biết tất cả mọi người. Sau khi chào hỏi ngắn gọn, anh ta sắp xếp thứ tự cho đội hình, một lần nữa xác nhận không bỏ sót ai, rồi cho cả đội xuất phát.
Quan Hạ và Bàng Nhạc được xếp ở khoảng giữa sau của đội hình. Thạch Luật và Đổng Vân Thừa cũng không đi lên đầu, mà cùng họ leo núi từ từ.
Ban đầu, Quan Hạ còn rất lo lắng đây là một ngọn núi hoang, sẽ rất khó leo nhưng khi bắt đầu mới phát hiện, trước họ không biết đã có bao nhiêu người leo núi, đã giẫm đạp con đường mòn nhỏ hẹp thành một lối đi hoàn toàn không có cây cỏ, những chỗ dốc quá lớn ở vị trí dễ đặt chân cũng hình thành những hố nhỏ, trừ việc tiêu hao thể lực nhanh, còn lại không nguy hiểm.
Bàng Nhạc luôn theo sát Quan Hạ, rất dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô. Sau khi kéo cô leo qua một con dốc, Bàng Nhạc nhướng mày đắc ý nói: "Thế nào? Chuyến đi này không làm cậu thất vọng chứ?"
Quan Hạ thở hổn hển mấy hơi, điều hòa nhịp tim gấp gáp, rồi bất đắc dĩ gật đầu: "Là mình nghĩ nhiều rồi, tuy hơi mệt nhưng đúng là một trải nghiệm rất tuyệt."
Lại tranh thủ nghỉ ngơi thêm hai giây, Quan Hạ quay đầu lại thấy người phía sau đuổi kịp, liền vỗ Bàng Nhạc một cái: "Đi thôi, tiếp tục nào."
Bàng Nhạc nhanh chóng bóc một viên kẹo nhét vào miệng Quan Hạ, rồi xoay người, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục leo.
Trong quá trình leo núi tiếp theo, ban đầu, tất cả sự chú ý của Quan Hạ đều tập trung vào bước chân và Bàng Nhạc nhưng lâu dần, cô lại luôn bị thu hút bởi một bóng hình màu xanh nhạt.
Đó là một cô gái rất trẻ, trông chỉ khoảng đôi mươi, dáng người không cao nhưng tràn đầy sức sống. Mái tóc đuôi ngựa buộc cao đung đưa theo từng bước chân của cô ấy, không chỉ ung dung theo kịp đoàn người, mà còn dư sức cầm điện thoại quay phim khắp nơi.
Một lần nữa, với sự giúp đỡ của Bàng Nhạc, leo lên một con dốc, Quan Hạ vừa đứng vững đã lập tức tìm kiếm bóng hình đó. Quả nhiên, cô gái kia lại cầm điện thoại, tươi cười quay video. Nhìn vẻ mặt hớn hở của cô ấy, Quan Hạ cũng bất giác thấy vui lây.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Bàng Nhạc uống hai ngụm nước, tò mò hỏi.
Quan Hạ hất cằm về phía cô gái: "Đang nhìn cô gái kia, cái cô đang quay phim ấy, cô ấy giỏi thật, mình mệt muốn chết rồi, mà cô ấy vẫn còn sức quay phim khắp nơi, mình thấy cô ấy quay cả đường rồi."
"Cô ấy là một blogger du lịch." Đổng Vân Thừa đi sau Quan Hạ cũng leo lên, lên tiếng: "Hình như tên là Tống Nghi, nghe nói cô ấy có đến ba bốn chục nhóm cắm trại nhỏ như chúng ta, chỉ cần không trùng lịch, hầu như lần nào cô ấy cũng tham gia, đặc biệt thích những ngọn núi nhỏ không tên tuổi như thế này, trong giới có rất nhiều người thích cô ấy nhưng cũng có nhiều người không thích."
Quan Hạ không khỏi hỏi: "Tại sao?"
Đổng Vân Thừa cười nói: "Bởi vì chỉ cần cô ấy đến, lần cắm trại sau phải đổi địa điểm, phần lớn mọi người không chịu nổi cảm giác tắc đường trên núi."
Quan Hạ ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại cúi đầu nhìn xuống, mới hiểu ra thế nào là cảm giác tắc đường.
"Đi thôi." Đổng Vân Thừa nhìn lên trên: "Leo thêm khoảng một tiếng rưỡi nữa chắc là đến điểm nghỉ rồi, nhìn thời tiết này tuy không đến nỗi mưa nhưng trời sẽ tối sớm, chúng ta tranh thủ thời gian."
Quan Hạ lúc này mới phát hiện, mặt trời ban nãy còn ló ra khỏi mây đen, không biết từ lúc nào đã bị che khuất, trong rừng núi còn nổi lên gió nhẹ.
Đúng như Đổng Vân Thừa nói, họ leo thêm hơn một tiếng nữa, cuối cùng cũng đến một khoảng đất tương đối rộng, tuy không bằng phẳng lắm nhưng cũng đủ chỗ cho nhiều người chen chúc.
Khoảng đất này nằm ở lưng chừng núi, Quan Hạ lê bước mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá lớn, vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy ngọn núi cao hơn nhiều ở phía đối diện.