Nhờ Hệ Thống Mách Lẻo Thành Công Dân Tốt Trong Truyện Trinh Thám
Trương Tiểu Nhất02-12-2025 00:19:46
Bàng Nhạc buồn bã nói: "Đôi khi mình cứ hối hận, mình giỏi võ như thế, lẽ ra hồi đó không nên vào trường thể thao mà nên đi làm cảnh sát. Nhưng nghĩ lại, tính mình thế này mà làm cảnh sát thì chắc chắn sẽ thành phần cá biệt, sớm muộn gì cũng bị đuổi việc, thế là lại thấy đỡ hối hận hơn. Chắc tại hồi nhỏ bị quản nghiêm quá, nên đến lúc bắt đầu hiểu chuyện, mình trở nên cực kỳ nổi loạn, đến giờ vẫn chẳng nghe ai khuyên bảo cả, nên em trai mình mới phải lo lắng như thế."
Bàng Nhạc vốn ít khi nói về chuyện của mình, tự dưng kể lể nhiều như vậy, Quan Hạ không biết phải phản ứng thế nào, nghĩ ngợi một hồi, chỉ có thể gượng gạo vỗ lưng Bàng Nhạc.
Bàng Nhạc ban đầu còn hơi xúc động, thấy Quan Hạ phản ứng như vậy thì không nhịn được cười, đưa tay véo má Quan Hạ: "Cậu đúng là đồ ngốc, nhìn phản ứng của cậu là mình biết ngay, cậu từ nhỏ đến lớn chắc chắn không có nhiều trải nghiệm phong phú như mình."
Quan Hạ ngoan ngoãn gật đầu, so ra thì cô đúng là bình thường.
"Không đúng." Bàng Nhạc nghĩ ngợi rồi lại cau mày: "Theo như cậu nói thì từ nhỏ đến lớn cậu phải rất may mắn mới đúng, không thì đã chẳng thể nào không nghe thấy vụ án nào. Thế gần đây là thế nào, trong vòng mười ngày không những bị hung thủ theo dõi, mà đi ăn cơm cũng gặp phải tội phạm truy nã, là cậu bắt đầu xui xẻo, hay là bị mình lây rồi?"
Quan Hạ không biết trả lời thế nào, nghĩ mãi, cuối cùng thốt ra: "Cuộc đời mà, lúc lên voi lúc xuống chó. Đi đường lên dốc nhiều rồi, chắc cũng đến lúc phải đi xuống dốc thôi."
Thứ sáu trời quang mây tạnh nhưng đến thứ bảy thì trời lại âm u, mây đen bao phủ cả bầu trời, Quan Hạ vác ba lô xuống lầu mà vẫn lo không biết có mưa không.
Hôm nay Bàng Nhạc không lái xe, mà người xuống xe từ ghế lái lại là Thạch Luật. Thoát khỏi bộ vest gò bó, người đàn ông nghiêm túc khoác lên mình chiếc áo khoác gió, trông trẻ trung hơn hẳn.
Trái ngược với nỗi lo của Quan Hạ, Bàng Nhạc lại khá vui vẻ: "Thời tiết hôm nay đẹp, không có nắng, nếu có mưa thì cũng không to, vừa không lo bị đen da, vừa không ảnh hưởng đến việc leo núi, quá hoàn hảo rồi."
Thạch Luật đón lấy chiếc ba lô leo núi nặng trịch của Quan Hạ, tiện tay bỏ vào cốp xe, mỉm cười nói: "Đúng là đẹp thật. Anh xem dự báo thời tiết rồi, mưa nhỏ chỉ kéo dài đến rạng sáng thôi, ngày mai trời đẹp, tha hồ mà ngắm bình minh."
Quan Hạ ăn sáng không nhiều nhưng nghe hai câu này xong, bỗng thấy mấy cái bánh bao mua ở cổng khu dân cư lúc sáng có hơi ngấy.
Lên xe, Quan Hạ mới phát hiện ra ở ghế sau còn có một người nữa, tuổi tác có vẻ ngang với Thạch Luật nhưng sắc mặt thì kém hơn nhiều, quầng thâm mắt rõ to, mặt mày phờ phạc, chẳng biết đã thức bao nhiêu đêm rồi.
Quan Hạ chỉ liếc qua hai cái đã thấy lo, không biết leo núi được nửa chừng có khi nào anh ta đột tử giữa đường không.
Tuy Quan Hạ chỉ nhìn thoáng qua nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia đã nhanh chóng nhận ra, ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú nhưng gầy gò, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cô là Quan Hạ phải không? Tôi là Đổng Vân Thừa, bạn của Thạch Luật."
Quan Hạ bắt tay anh ấy: "Chào anh."
Đổng Vân Thừa trông có vẻ dễ gần hơn Thạch Luật nhiều, rất biết ý nói: "Cô không cần lo đâu, tuy tôi trông không được vạm vỡ cho lắm nhưng thực ra bình thường tôi vận động còn nhiều hơn cả Thạch Luật ấy. Chẳng qua là dạo trước thức đêm nhiều quá, nên dù tối qua có ngủ đến 9 tiếng rồi mà vẫn chưa hồi sức lại được."
Quan Hạ rất muốn nói, nếu chưa hồi sức lại được thì sao còn dám đi leo núi nhưng cuối cùng cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng, không nói ra, chỉ cười gượng.
"Cô ăn sáng chưa?" Bàng Nhạc cài dây an toàn, quay đầu hỏi Quan Hạ: "Thạch Luật có mang theo ít bánh quy tự làm, cậu có muốn ăn thử không?"