Ngô Ái Quốc hạ cửa kính xe: "Em gái, có chuyện gì vậy?"
"Anh Ngô định đi tìm rương tài nguyên cao cấp phải không? Em có vài thông tin có thể nói cho anh biết." Lý Tư Tĩnh mỉm cười nói.
"Rương tài nguyên cao cấp ở khu vực trường học đã bị em lấy rồi, giờ chỉ còn lại tám khu vực khác thôi."
"Theo em quan sát, rương tài nguyên cao cấp thường được đặt ở những nơi không ai ngờ tới."
"Nói cách khác, trong một khu vực, nơi nào ít người đến nhất thì khả năng cao là rương được đặt ở đó."
"Hơn nữa, nó thường được đặt ở nơi khá xa cổng chính, ít nhất là ở chỗ mà anh lái xe năm phút vẫn chưa ra khỏi cổng được."
"Anh Ngô ở sân vận động chắc cũng đã đi loanh quanh khá lâu rồi, không biết có nghĩ ra nơi nào như vậy không?"
Ngô Ái Quốc nghe xong, suy nghĩ kỹ càng, mắt bỗng sáng lên: "Đúng là có một chỗ khá giống với mô tả của em, ở ngay..."
Lý Tư Tĩnh xua tay: "Không cần nói cho em biết đâu, anh tự đi là được rồi. Coi như em báo đáp chuyện anh giúp đỡ lúc nãy."
"Chuyện này..." Ngô Ái Quốc do dự. Nói không động lòng là giả nhưng như vậy chẳng phải anh ta đã chiếm lợi lớn rồi sao?
"Anh Ngô phải nhớ kỹ, sau khi lấy được rương tài nguyên cao cấp, vị trí của anh sẽ lập tức bị đánh dấu trên định vị thời gian thực."
"Anh có năm phút để tẩu thoát, nhất định phải vạch sẵn lộ trình, vì phản ứng của mọi người sẽ nhanh hơn so với lần đầu tiên nhiều."
"Đương nhiên, những điều trên chỉ là suy đoán của em thôi. Còn chính xác hay không thì em cũng không chắc chắn trăm phần trăm, chỉ có thể chúc anh may mắn."
Nói xong những gì cần nói, không đợi Ngô Ái Quốc kịp phản ứng, Lý Tư Tĩnh nhấn ga phóng đi.
Lý Tư Tĩnh lái xe đi nhưng không rời khỏi sân vận động mà tìm một góc vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Cô định ở lại đây thêm một lúc để xem suy đoán của mình có đúng hay không.
Đã mười hai rưỡi trưa. Dù mới ăn ba cái bánh bao lúc mười giờ... ... nhưng suốt quãng đường vừa rồi, nào là cuộc rượt đuổi nghẹt thở, nào là trận chiến đấu căng thẳng, chút đồ ăn ít ỏi trong bụng cô đã tiêu hao sạch sẽ từ lâu.
Lúc này, cô cũng chẳng muốn nấu nướng gì phức tạp, bèn lấy thẳng năm cái bánh bao ra hấp.
Trong lúc chờ đợi, cô còn ăn một cái bánh xốp trứng (Sachima) và một cái bánh pía để lót dạ.
Bánh bao vừa hấp nóng, Lý Tư Tĩnh đột nhiên nghe thấy có chút động tĩnh từ xa, đường phố dường như trở nên ồn ào hơn.
Cô vừa định mở màn hình xanh lên xem thì đã nghe thấy âm thanh của trò chơi.
[Tất cả người chơi chú ý, rương tài nguyên cao cấp thứ hai đã bật định vị thời gian thực, thời gian kéo dài một tiếng. ]
Ngay sau đó, từ phía không xa vang lên tiếng động cơ gầm rú dữ dội.
Một chiếc xe từ xa lao nhanh về phía cổng, thuận lợi ra khỏi cổng rồi rẽ trái, ngay sau đó là hàng loạt xe ô tô bám theo.
Cô mở màn hình xanh ra xem, một chấm đỏ rất gần cô đang nhấp nháy trên bản đồ thời gian thực.
Xem ra suy đoán của cô về rương tài nguyên cao cấp hoàn toàn chính xác!
Sóng gió bên ngoài không hề ảnh hưởng đến Lý Tư Tĩnh. Cô ung dung ăn bữa trưa, bánh bao hơi nóng nên cô phải chuyền qua lại giữa hai tay.
Cô cảm thấy từ khi đến thế giới này, sức ăn của mình ngày càng lớn. Đã ăn vặt rồi mà giờ ăn thêm năm cái bánh bao lại chỉ vừa đủ no.
Xem ra phải cố gắng hơn nữa, nếu không với cái dạ dày không đáy này, cô đến nuôi bản thân còn không nổi.
Lý Tư Tĩnh vừa uống hộp sữa lạnh đông đá, vừa lắc đầu cảm thán.
Ăn uống no nê xong, Lý Tư Tĩnh mới có thời gian xử lý những chuyện khác.
Đầu tiên là vết thương trên người. Mặc dù đám người lúc nãy chỉ là người thường nhưng bị đấm đá cũng rất đau.
Trời nóng nực, quần áo cũng chẳng đỡ được bao nhiêu. Lý Tư Tĩnh vén áo sau lưng lên xem, mấy vết bầm tím đập ngay vào mắt.