Đạp ga sát ván, chiếc xe lao vào đường chính như một mũi tên, bỏ lại mọi thứ ở phía sau.
Vì tốc độ quá nhanh và quan trọng nhất là không tự tin vào tay lái của mình nên Lý Tư Tĩnh không dám lái vào các con hẻm nhỏ, chỉ dám chạy trên đường lớn.
Điều này dẫn đến việc ngày càng có nhiều xe bám theo sau cô, xe từ khắp các ngả đường cũng dần đổ về đường chính để đuổi theo. Cô phải liên tục bẻ lái gấp, lách qua từng chiếc xe cố tình chạy ngược chiều để chặn đường.
Lý Tư Tĩnh cảm nhận được chiếc xe của mình nhờ đã nâng cấp nên tốc độ nhanh hơn hẳn những chiếc xe hai chỗ khác. Chỉ có điều, việc phải liên tục lạng lách tránh né những chiếc xe lao tới từ phía đối diện khiến khoảng cách giữa cô và đám người truy đuổi lại ngày càng bị thu hẹp.
Cứ thế này không ổn, sớm muộn gì cô cũng bị đuổi kịp nhưng lúc này cô chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nào.
"Điểm danh sáng nay mà ra được kỹ năng lái xe thì tốt quá!" Lý Tư Tĩnh lẩm bẩm, vừa nói vừa lách qua một chiếc xe khác một cách hú vía.
Tinh Diệu không nhịn được phản bác: [Nếu không có thẻ nâng cấp xe, liệu cô có chạy nhanh được như bây giờ không?]
Cũng phải, nếu tốc độ hai bên ngang nhau, dù kỹ năng lái xe của cô có siêu đến mấy thì tình hình cũng chẳng khá hơn bây giờ là bao!
"Vậy giờ mi có cách nào không?" Lý Tư Tĩnh hỏi với chút hy vọng.
Thời gian một tiếng đã trôi qua hơn nửa, xe phía sau lại ngày càng áp sát, cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thấy Tinh Diệu im lặng hồi lâu, Lý Tư Tĩnh dần tuyệt vọng: "Mi cũng hết cách rồi sao? Chẳng lẽ thật sự phải vứt bỏ rương tài nguyên cao cấp này à?"
Lý Tư Tĩnh là người rất biết nhìn nhận tình hình, giữa mạng sống và vật phẩm, cô biết rõ mình nên chọn cái nào. Dù sao thì vẫn còn có Tinh Diệu, mất đi rương tài nguyên này, chẳng qua cô chỉ phát triển chậm lại một chút thôi.
Ngay khi Lý Tư Tĩnh hạ quyết tâm, chuẩn bị hạ cửa kính xe để ném rương tài nguyên ra ngoài thì Tinh Diệu đột nhiên lên tiếng.
[Hay là... cô thử gửi tin nhắn cho Chu Thanh Hoan kia xem?] Tinh Diệu ngập ngừng.
"Như vậy mà cũng được à?" Lý Tư Tĩnh kinh ngạc trước suy nghĩ này.
Cái cách điên rồ đã nói ra rồi, Tinh Diệu cũng không chần chừ nữa, đề nghị thẳng: [Thử xem sao!]
Vậy thì thử thôi cũng coi như là nỗ lực cuối cùng.
Lúc này, Lý Tư Tĩnh lần đầu tiên thấy may mắn vì màn hình xanh của game được điều khiển bằng suy nghĩ, nếu không thì đến cả cái giãy giụa phút cuối này cũng chẳng làm được.
"Em gái Thanh Hoan, em có ăn bánh hẹ không? Hẹ chị trồng ngày kia là thu hoạch được rồi." Lý Tư Tĩnh suy nghĩ kỹ rồi gửi đi một câu như vậy.
Về tính cách của Chu Thanh Hoan, qua tiếp xúc hai ngày nay, cô đã có ấn tượng sơ bộ: mê ăn, thánh may mắn, ghét đàn ông?
Đã muốn xin vía may mắn của người ta thì tất nhiên phải đưa ra thứ gì đó để hấp dẫn cô ấy rồi, bánh hẹ xem ra không tệ.
Không để Lý Tư Tĩnh phải đợi lâu, Chu Thanh Hoan nhận được tin nhắn gần như trả lời ngay lập tức.
"Em siêu thích bánh hẹ luôn, lúc nãy hấp bánh bao còn đang nghĩ giá mà là nhân hẹ thì tốt biết mấy."
"Em đặt trước một nửa nhé, dùng bản vẽ này đổi với chị, ngoài ra chị còn thiếu gì thì cứ bảo em."
Lý Tư Tĩnh cũng chẳng buồn xem bản vẽ Chu Thanh Hoan gửi tới: "Ok, giờ chị hơi bận, cụ thể tối nói chuyện sau."
Tắt màn hình xanh đi, chỉ còn lại chờ đợi. Còn về cái cách kỳ quặc này rốt cuộc có tác dụng hay không, trời mới biết?
"Rầm" một tiếng, một chiếc xe đột nhiên đâm vào đuôi xe Lý Tư Tĩnh, cô bị lực va chạm đẩy chúi người về phía trước.
Thì ra sau mấy phút truy đuổi, chiếc xe phía sau cô đã dần đuổi kịp.
Lý Tư Tĩnh cố gắng giữ vững người, tập trung cao độ, tiếp tục lái về phía trước, mặc kệ cú va chạm phía sau.