"Nhân lúc tôi chưa đổi ý, nếu không tôi không ngại lãng phí thêm vài viên đạn để giữ tất cả các người lại đây đâu."
Thấy cô thật sự định thả họ đi, cả đám lập tức ôm đầu tháo chạy, lao về xe của mình.
Chưa đầy một phút, cả sân vận động chỉ còn lại Lý Tư Tĩnh, anh đầu đinh và cái xác với bộ dạng dữ tợn của Tiền Long.
Lần đầu tiên giết người, Lý Tư Tĩnh không diễn tả nổi cảm giác lúc này là gì.
Nội tâm tự nhủ không cần sợ hãi, kẻ này tội đáng chết, cô phải thích nghi với thế giới này.
Nhưng bàn tay trái run rẩy nhắc nhở cô rằng, cô là người sinh ra và lớn lên trong thời bình, cô thực sự không quen với việc này.
Bất kể nội tâm chấn động dữ dội thế nào, lúc này cô cũng không thể để lộ ra chút nào.
Bởi vì tại hiện trường vẫn còn một người nữa, tuy cảm giác như bạn không phải thù nhưng cô vẫn không dám để lộ sơ hở.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Lý Tư Tĩnh nhìn anh đầu đinh đang từ từ đi tới.
"Tại sao không giữ lại tất cả?" Anh đầu đinh vừa nói vừa nhìn khẩu súng lục của cô, hỏi đầy ẩn ý.
"Hay là... cô căn bản không có nhiều đạn như vậy?"
Dù bị đối phương nói trúng sự thật, Lý Tư Tĩnh bề ngoài vẫn điềm nhiên như không, giơ súng chĩa vào anh ta: "Anh muốn thử không?"
"Thử thì thôi vậy." Anh ta vội xua tay, chỉ vào xác Tiền Long nói: "Vết xe đổ còn bày ra đây này! Cô gái à, cô thật biết đùa."
Lý Tư Tĩnh hạ khẩu súng xuống nhưng ngón tay đặt trên cò súng vẫn chưa rút về."Anh Ngô đây không phải cũng là người thích đùa sao?"
Thấy ánh mắt có phần kinh ngạc của đối phương, Lý Tư Tĩnh nói thẳng: "Với những phát ngôn của anh trong khu vực, sao lại có thể đề nghị tôi giết hết mọi người?"
Ngô Ái Quốc chính là người ngày đầu tiên đã nhắc nhở mọi người trong khu vực mau chóng lái xe về phía trước để kiếm vật tư.
Phát ngôn của anh ta luôn mang tính định hướng tích cực cho mọi người. Sau này lúc cô bán quạt điện trong khu vực bị người khác dẫn dắt dư luận công kích, anh ta cũng đã lên tiếng giúp cô.
Vì chuyện này nên cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cho nên vừa rồi anh ta vừa lên tiếng là cô nhận ra ngay.
"Hóa ra cô nhận ra tôi từ sớm rồi à, thật là vinh hạnh." Ngô Ái Quốc cười nói.
"Lần trước anh lên tiếng vì chính nghĩa tôi vẫn luôn ghi nhớ, cộng thêm lần giúp đỡ này, cảm ơn anh nhiều." Lý Tư Tĩnh nghiêm mặt ôm quyền.
"Không cần khách sáo, chỉ là một lời nói thôi. Tôi lên tiếng cũng là vì giao dịch của cô khá công bằng, đã cho người thường một con đường sống."
Lý Tư Tĩnh không ngờ Ngô Ái Quốc lại phản ứng như vậy. Cô ngập ngừng nói: "Anh đúng là... tốt bụng thật."
Ngô Ái Quốc bật cười thoải mái: "Biết sao giờ, là một quân nhân, bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi mà."
Lý Tư Tĩnh giơ ngón tay cái về phía anh ta. Cô ngưỡng mộ tư tưởng cao đẹp này nhưng rõ ràng bản thân cô không thể làm được như vậy.
"Kỹ năng và tài bắn súng của cô không tệ, đã luyện tập chuyên nghiệp à?" Ngô Ái Quốc tò mò hỏi.
Tuy so với anh ta thì vẫn còn kém một chút nhưng cũng ngang ngửa với mấy lính già bình thường rồi.
Lý Tư Tĩnh hơi do dự nhưng vẫn nói thật: "Không phải, là sách kỹ năng lấy được từ rương tài nguyên cao cấp. Chắc anh cũng nghe thấy những lời Tiền Long nói lúc trước rồi."
Lúc trước Tiền Long hét lên, ai cũng nghe rõ mồn một, không giấu được, thà nói thật còn hơn.
Ngô Ái Quốc nghe xong liền tỏ ra hứng thú: "Thần kỳ vậy sao? Xem ra tôi cũng phải mau tìm một cái thử mới được."
"Được rồi, tạm biệt nhé!" Nói rồi, Ngô Ái Quốc chắp tay theo kiểu giang hồ tạm biệt, rồi quay người về xe của mình.
Thấy xe đối phương khởi động, Lý Tư Tĩnh mới hoàn toàn chắc chắn rằng anh ta thật sự không nhòm ngó số vật tư của mình.
Đã vậy thì...
Lý Tư Tĩnh nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn rồi đuổi theo, chặn đầu xe của Ngô Ái Quốc.