Chương 44

Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau

Độc Bộ Thiên Hạ 29-10-2025 11:07:50

Nơi này đã được cô bố trí trận pháp ẩn nấp, chỉ cần không phải đứng ở cự ly gần quan sát thì sẽ không có ai nhìn thấy được. Chẳng bao lâu sau, hai cái giỏ đã đầy ắp, khoảng ba mươi cân. Ba cây dâu tằm cũng chỉ còn lại một số quả chưa chín hoàn toàn. Đương nhiên số lượng vẫn còn khá nhiều. Mùa dâu tằm kéo dài gần một tháng cơ mà, đủ cho cô hái rất lâu. Hái được dâu tằm ngon, việc đầu tiên của Khương Hành đương nhiên là tự mình thưởng thức. Bữa trưa của cô là cơm trắng ăn kèm với sốt nấm thịt bò mà Tống Mính tặng hôm qua. Chủ yếu là vì khi ăn mì buổi sáng cô đã nếm thử một miếng, thấy hơi mặn. Nhưng nếu ăn kèm với mì thanh đạm hoặc cơm trắng thì lại vừa vặn đến hoàn hảo. Vì thế, buổi trưa cô dứt khoát chỉ nấu một món canh đậu phụ hầm củ cải. Đậu phụ là do bác gái cả mang đến, bác vừa mua một ít, một mình ăn không hết nên đã chia cho cô một nửa. Khi nấu, cô cho thêm hai cây nấm vào, nước canh nấu ra lại càng thêm ngọt thanh. Một món thanh đạm kết hợp với một món đậm đà, thật hoàn hảo. Khương Hành lặng lẽ uống hai bát canh, ăn hai bát cơm với sốt nấm thịt bò, bụng lại một lần nữa no căng. Sau đó, cô chụp lại cái chai đã vơi đi một phần tư gửi cho Tống Mính xem. Cô nhận được một tràng cười vui vẻ của cô ấy, cùng với lời hứa: [Lần này mua hơi nhiều nấm, tôi có thể làm thêm vài lọ sốt, đến lúc đó chia cho cô hai lọ nhé. ] Khương Hành: [Vậy tôi không khách sáo nữa! Tối nay mời cô ăn dâu tằm!] Tống Mính: [Được đó (mong chờ. jpg)] Ăn xong bữa trưa, số dâu tằm mà Khương Hành đặc biệt để lại cũng đã được làm lạnh trong tủ hơn hai tiếng. Khi lấy ra, chúng mát lạnh, được cô dùng Trừ Trần Thuật và nước sạch rửa qua. Những quả dâu tằm sẫm màu dính những giọt nước mát lạnh, cô tiện tay lấy một quả cho vào miệng, cảm giác mát lạnh chua ngọt còn tuyệt hơn cả tối qua! Trong tình cảnh này, nếu có thể nằm dài trên ghế sofa, một tay chơi game, một tay ăn trái cây thì thật là tuyệt biết bao. Đáng tiếc, nhà cô hiện tại trống hoác. Những năm trước, bố mẹ cô cho rằng nhà ở nông thôn không cần dùng đến sofa nên không mua cho đỡ lãng phí. Sau này thì lại không có dịp dùng đến. Nếu không phải xảy ra sự cố kia, ngôi nhà này có lẽ sẽ không có ai ở lâu dài. Còn đến bây giờ vẫn chưa có là vì... cô nghèo.