Chương 24

Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau

Độc Bộ Thiên Hạ 29-10-2025 11:07:51

Vác hai bao tải nấm nặng khoảng năm mươi đến sáu mươi cân nhưng dáng người cô vẫn nhẹ nhàng, linh hoạt. Chớp mắt một cái, cô đã đi từ sâu trong rừng ra đến rìa ngoài, tức là trên ngọn núi gần làng của họ. Lần này, cô đi theo một hướng khác và bất ngờ phát hiện vài cây dâu tằm trên núi. Chúng mọc giữa rừng bạch dương không quá rậm rạp và vừa mới ra quả. Những quả dâu tằm treo lủng lẳng trên cành, có quả còn hơi xanh nhưng phần lớn đã sắp chín, chuyển sang màu tím sẫm. Nhiều nhất là hai ngày nữa có thể hái. Nếu dùng linh lực để thúc đẩy sinh trưởng, cô có thể hái ngay lập tức hai ba chục cân. Khương Hành định ra tay thì chợt nghĩ, nơi này gần làng, nếu cô động thủ e rằng sẽ thu hút các loài động vật hoang dã khác. Cô nên bố trí một trận pháp ẩn nấp trước đã. Hơn nữa, cây dâu tằm này có thể là do dân làng trồng, nếu cô hái, chắc chắn chủ nhân sẽ mắng. Thôi vậy, về hỏi trước đã. Mãi đến khi xuống chân núi, Khương Hành mới đi chậm lại. Về đến nhà vừa đúng mười giờ, vẫn còn sớm để ăn trưa nên cô tranh thủ xử lý số nấm vừa hái. Cô dùng bàn chải mềm để làm sạch đất bám ở gốc, đồng thời nhặt bỏ những chiếc lá bị dập nát do đóng gói. Số nấm này cô sẽ đem phơi khô để dành làm quà biếu khi đi thăm họ hàng. Còn những loại có hình thức đẹp, phần lớn cô sẽ bán đi, một phần nhỏ giữ lại để ăn. Khương Hành có thể đối xử tệ bạc với bất kỳ ai, nhưng nhất định không thể bạc đãi cái dạ dày của mình. Đang lúc bận rộn thì điện thoại của bác gái gọi tới. "Tiểu Hành này, trưa nay con đừng nấu cơm nữa, chị con về rồi. Bác mổ gà hầm nấm, con cứ qua ăn là được nhé." Mắt Khương Hành sáng rực lên. Nói thật, cô đã thèm món gà thả vườn nhà bác gái từ lâu rồi. Đàn gà này được nuôi thả rông từ nhỏ, chạy khắp làng. Những cánh đồng gần đó là nơi chúng thường xuyên lui tới kiếm ăn. Chúng chỉ ăn hạt cỏ và côn trùng nên gần như không cần cho ăn thêm. Mỗi khi chiều tối, bác gái chỉ cần gọi một tiếng là cả đàn gà tự động về chuồng. Đúng là loại gà thuần tự nhiên, không hề ăn cám công nghiệp. Mặc dù chúng không ăn linh thực, linh trùng nhưng chắc chắn hương vị sẽ ngon hơn thịt gà bán ngoài chợ. Chỉ là cô không tiện mở lời. Bác gái vừa gọi, cô liền đáp: "Dạ vâng ạ! Bác ơi, bác đợi con một lát, con lại vừa hái được nấm tươi. Bác cứ dùng nấm của con trước nhé!" Bác Trần A Anh nghe vậy, cảnh giác hỏi: "Con lại lên núi à? Lên đến chỗ nào rồi?" Khương Hành cười trừ: "Dạ không, con chỉ đi dạo một chút thôi." Rồi cô lập tức chuyển chủ đề: "À mà bác ơi, mấy cây dâu tằm trên ngọn núi bên phải là nhà ai trồng vậy ạ? Quả dâu sắp chín rồi." Bác Trần A Anh nhất thời chưa nghĩ ra, Khương Hành lại miêu tả chi tiết hơn một chút, bác mới nhớ ra: "Không của nhà nào đâu, nó tự mọc đấy. Dâu tằm đó không ngon, năm ngoái bé Tiêu Tiêu nhà mình nếm thử rồi, chua lắm." Khương Hành yên tâm hẳn, cười nói: "Biết đâu năm nay lại rất ngon thì sao ạ." Nói xong, cô cúp điện thoại. Tay cô tăng tốc, nấm hôm nay khá nhiều nên các thùng và vật chứa trong nhà đã đầy ắp. Những cây nấm non mơn mởn, mập mạp, nhìn thôi đã thấy thích mắt. Xử lý xong, Khương Hành cho những cây nấm có tán bị hỏng mà cô đã loại ra vào túi rồi lên đường đi ăn chực!