Sau Khi Tu Tiên Trồng Trọt, Cả Thế Giới Cầu Xin Tôi Bán Rau
Độc Bộ Thiên Hạ29-10-2025 11:07:52
Họ muốn xem thử thứ gì mà lại đắt đến thế!
Vừa bước đến gần, mùi hương càng thêm nồng nàn, giống như hương thơm thanh khiết của rừng thông sau cơn mưa, lại phảng phất mùi hạt thông và nhựa thông. Ngửi kỹ còn thấy cả mùi lá mục và đất ẩm của rừng sâu.
Vương Diệu Nguyên, có vẻ là người am hiểu về nấm, ngạc nhiên nói: "Hình như là nấm rừng thật đấy, mùi thơm đậm đà quá!"
Câu nói này như chạm đúng vào dây thần kinh của Khương Hành. Cô ngẩng đầu lên từ thế giới game, thấy hai vị khách đang đứng trước mặt mình thì nở một nụ cười: "Hai bạn muốn xem thử không? Đây là nấm tôi vừa hái trên núi sáng nay, tươi ngon và chất lượng rất tốt."
Hai cô gái nghe tiếng liền nhìn sang, và ngay lập tức "Oa!" lên một tiếng. Đôi mắt của những người mê cái đẹp bỗng sáng rực. Họ nhìn nấm, rồi lại nhìn cô chủ quán, rồi lại nhìn nấm, lại nhìn cô chủ quán... Nhất thời, đầu óc họ như có chút đoản mạch. Vương Diệu Nguyên vô thức tìm một chủ đề để che giấu việc mình đang ngắm người ta đến ngẩn ngơ: "Chị ơi, nấm của chị thật sự là nấm rừng ạ?"
Cũng không trách được phản ứng của họ.
Bởi vì nhan sắc của cô chủ quán trước mặt thật sự quá đỉnh.
Khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt mộc không chút son phấn vẫn trắng trẻo hồng hào. Đôi mắt trong veo sáng ngời, bờ môi đỏ mọng tự nhiên. Khi cười, đôi mắt cong cong, để lộ vài chiếc răng trắng muốt. Dù chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu be đơn giản và quần dài màu xám rộng rãi, cô vẫn khiến người khác phải sáng mắt.
Đặc biệt là ở khoảng cách gần thế này, làn da của cô phải nói là siêu đẹp!
Người hiện đại đã khổ sở vì các vấn đề về da từ lâu, hai người họ cũng không ngoại lệ. Vì thế, ngay khi nhận ra nhan sắc của đối phương, họ không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Khương Hành gật đầu: "Đúng vậy, tôi đảm bảo. Hai bạn cứ cầm lên xem thử, nấm rừng có mùi thơm rất nồng."
Hai người cũng gật đầu theo, nhưng phải mất thêm hai giây nữa mới chịu rời mắt khỏi cô chủ để nhìn sang đám nấm. Họ cầm một cây nấm rừng rẻ nhất lên xem, mũ nấm tròn trịa, có nền trắng với những "vảy" màu nâu đỏ lan ra từ trung tâm. Đưa lên mũi ngửi thử, có một mùi hạnh nhân thoang thoảng.
Mùi thơm rất dễ chịu, nếu nấu canh chắc chắn sẽ rất ngon.
Vương Diệu Nguyên nhìn sang cô bạn thân Dư Quy. Hai người họ ở chung, ăn uống sinh hoạt đều cùng nhau, thường ngày thay phiên nấu cơm. Hôm nay họ ra ngoài mua thức ăn và đã mua đủ cho năm ngày tới. Bây giờ vật giá ngày càng đắt đỏ, lúc ra khỏi siêu thị họ vẫn còn than vãn một túi đồ ăn mà đã tốn hai trăm tệ.
Thành phố nhỏ lương không cao, hai trăm tệ cũng là một khoản kha khá.
Về lý thuyết, họ không nên chi thêm tiền để mua loại nấm đắt đỏ này nữa. Nhưng bạn thân thường có sở thích giống nhau, chút tiền ít ỏi của họ đều thích dùng để thưởng thức món ngon. Vương Diệu Nguyên vừa động lòng, Dư Quy đã nhận được tín hiệu, hiểu ý ngay, liền ăn ý hỏi: "Nếu thích thì mình mua một ít thử xem sao?"