Thiên linh căn ngàn năm khó gặp, tâm tính tốt vạn người có một. Đứng riêng đều là vương bài, nhưng kết hợp với thành thế khó.
Sau khi Tần Thái Sơ nghiêm túc suy xét, thẳng thắn nói với hai sư đệ: "Ý tưởng của hai đệ khả thi, muốn cưỡng chế bảo vệ con bé Trúc Cơ cũng không khó. Nhưng ta luôn cảm thấy chưa đến mức này."
Nàng ấy ngồi dậy, khuôn mặt thanh tú tuyệt luân nở nụ cười nhẹ, khiến cả người nàng ấy càng thêm rực rỡ nội hàm, nắm giữ càn khôn.
"Chi bằng cùng đi hỏi chưởng môn sư huynh đi."
Đây là lần đầu tiên Tuân Diệu Lăng đặt chân đến Tử Vi Cung, nơi ở của chưởng môn.
Tử Vi Cung tọa lạc trên đỉnh quần sơn, tiên cung nguy nga, tựa như khoác lên mình tấm áo hào quang, lộng lẫy huy hoàng. Dưới chân tiên cung trồng những cánh rừng đào xanh ngát, từ xa nhìn lại như làn sương mờ ảo, tựa chốn bồng lai.
Từ quảng trường trước cửa điện đến nội thất cung điện, mỗi cửa ải đều có đệ tử canh giữ. Họ mặc bạch y đeo kiếm, thần sắc nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng, chỉ khi ba vị trưởng lão đi qua mới ôm kiếm chấp lễ, cũng không nhiều lời.
Chưởng môn, tức Huyền Minh tiên tôn, thấy ba người họ dẫn Tuân Diệu Lăng đến, không chút kinh ngạc.
Tu vi hiện tại của Huyền Minh tiên tôn là Độ Kiếp kỳ. Đại năng tầng này chỉ cách phi thăng một bước, phần lớn thời gian đều bế quan không ra, cảm ứng Thiên Đạo.
Theo thời gian tính toán, Huyền Minh tiên tôn gần đây lẽ ra nên bế quan tu luyện. Nhưng đến giờ vẫn chưa đóng cửa, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó.
Quả nhiên ông ấy đã đợi được.
Tần Thái Sơ thuật lại ý định của mấy người, hỏi: "Chưởng môn sư huynh, huynh có cách nào hay không?"
Huyền Minh tiên tôn liếc nhìn ba người, nói ngắn gọn: "Trước khi ta bế quan, mở Huyền Quang Tháp thêm một lần nữa đi."... Huyền Quang Tháp!
Tần Thái Sơ mỉm cười gật đầu, dường như đã sớm đoán ra đáp án này.
Nhưng Tuân Diệu Lăng lại cảm thấy mình như được một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu.
Cái gọi là Huyền Quang Tháp, là nơi Quy Tàng Tông cất giữ các loại pháp bảo vũ khí. Những pháp khí này có thứ do các đại năng các đời của Quy Tàng Tông vân du tứ hải sưu tầm, cũng có thứ do chính họ luyện hóa.
Trong tất cả pháp bảo, linh bảo tiên phẩm là hiếm nhất, chỉ có thể dựa vào vận may để có được. Còn pháp bảo dưới tiên phẩm thì chia làm ba giai thiên, địa, nhân.
Huyền Quang Tháp mấy năm mới mở một lần, phần lớn là dành cho đệ tử tấn thăng Kim Đan kỳ. Một số ít đệ tử thân truyền có thiên tư thông minh, sớm tìm được con đường của mình sau khi Trúc Cơ, cũng sẽ được đặc cách cho phép vào tháp.
Nhưng người ở Luyện Khí kỳ được vào Huyền Quang Tháp chọn linh bảo, xưa nay chưa từng nghe. ... Cho nên, ý của Chưởng môn là đồng ý để nàng Trúc Cơ sớm? Còn vào Huyền Quang Tháp là để nàng lấy một pháp bảo phòng ngự hộ thân hả?
Rõ ràng không chỉ Tuân Diệu Lăng nghĩ vậy, mà Tạ Chước và Chi Lương cũng thế.
Hai người bọn họ lộ ra vẻ không tán thành.
Mặc dù bọn họ đã nghĩ ra một loạt kế hoạch, nhưng chỉ có đại trận của Tạ Chước là bắt buộc, Tránh Lôi Phù của Chi Lương và đan dược của Tần Thái Sơ đều là thủ đoạn cứu mạng. Dùng hay không, dùng thế nào, họ tự có chừng mực. Nhưng nếu lấy về một pháp bảo phòng ngự, vậy lôi kiếp chẳng phải hoàn toàn mất tác dụng sao?
Chi Lương: "Đại sư huynh, căn cốt đứa nhỏ này không đủ, vẫn nên chịu đựng chút lôi kiếp, sẽ có lợi cho con bé."
Tạ Chước: "Chưởng môn sư huynh, tuy rằng đồ đệ của ta đúng là thông minh lương thiện, lanh lợi đáng yêu, nhưng huynh cũng không thể nuông chiều con bé như vậy. Chiều quá sinh hư đó."
"..."
Ánh mắt chất vấn của hai sư đệ khiến Huyền Minh tiên tôn suýt nữa phát rồ.
Ông ấy xị mặt ra, lạnh lùng nói: "Ai là người đầu tiên nghĩ đến việc để đứa nhỏ này Trúc Cơ sớm?"
Rồi quay sang quở trách Tạ Chước: "Còn đệ, đệ có biết ngại khi nói đến hai chữ 'nuông chiều' không? Ta chưa từng thấy trưởng lão nào của Quy Tàng Tông tùy tiện đưa ấn trưởng lão cho đệ tử cả. Là đệ để con bé vào Tàng Kinh Các như chỗ không người, muốn mượn gì cũng được! Con bé đột phá nhanh như vậy, biết đâu không phải do mấy quyển điển tịch nào hun đúc?"
Chi Lương và Tạ Chước bị mắng đến câm nín.
Cuối cùng, Huyền Minh tiên tôn hít sâu một hơi, nói: "Hơn nữa, ta muốn con bé vào không phải Pháp Bảo Các, mà là Vạn Kiếm Các!"