... Vấn đề duy nhất là, nàng bái sư Quy Tàng Tông. Kết quả bọn họ quay đầu đuổi người đến Thiền Tông tu "lục căn thanh tịnh tứ đại giai không"? Có thiếu đạo đức không? Mặt mũi Quy Tàng Tông để đâu?
Còn một cách nữa là để nàng Trúc Cơ ngay, không còn lo thể chất yếu ớt trói buộc.
Tạ Chước hít sâu một hơi: "Để con bé Trúc Cơ thực ra không khó. Kho linh dược của Từ Vũ sư tỷ có cả đống đan dược thượng phẩm, muốn dùng lên Trúc Cơ lại chẳng dễ quá? Nhưng lôi kiếp của con bé thì sao?"
Tu chân giới cũng có không ít tiên nhị đại*, trong đó có nhiều người nhờ linh đan để cưỡng ép lên Trúc Cơ. Nhưng thực lực họ không đủ, chỉ có thể dựa vào các loại pháp khí phòng ngự trên người chống đỡ lôi kiếp. Nếu may mắn, cũng có thể vượt qua.
Nhưng bản thân lôi kiếp là thử thách của Thiên Đạo, cũng là một loại cơ duyên —— trên đời này không có thứ gì bị sét đánh mà có thể thoát thai hoán cốt như lôi kiếp, ít nhất Tuân Diệu Lăng rất cần.
Nếu để Tuân Diệu Lăng dùng pháp khí phòng ngự để trốn, thì sẽ đánh mất ân trạch của lôi kiếp; nhưng nếu không trốn, với thể chất hiện tại của nàng, e rằng khó sống với lôi kiếp.
Trong quan niệm ban đầu của Tạ Chước, chỉ cần Tuân Diệu Lăng cẩn thận một chút, nàng có thể từ từ tiến tới Trúc Cơ. Nhưng không ngờ Luyện Khí tầng một nàng đột phá tùy tiện, Luyện Khí tầng năm vẫn tuỳ tiện —— giờ còn một nửa lộ trình đến Trúc Cơ, cứ thấp thỏm lo sợ như vậy sao?
Chi Lương lại có cách giải quyết, hắn rất am hiểu triết lý thoả hiệp:
"Đệ bố trí một đại trận che giấu khí tức ở Pháp Nghi Phong, đừng để mỗi đạo lôi trút xuống người con bé, chỉ cần giảm bớt vài đạo là được. Nếu đệ không che giấu nổi, ta còn Tránh Lôi Phù, có thể giảm bớt lôi điện. Để thêm phần chắc chắn, hãy bảo Từ Vũ luyện một lò Hồi Xuân Đan, để con bé mang theo người phòng thân. Ba biện pháp song hành, lẽ nào không bảo vệ được con bé?"
Tạ Chước: "... Một đệ tử thân truyền Trúc Cơ, ba trưởng lão hộ pháp, thật mới lạ nha."
Chi Lương không tán thành cách nói của hắn: "Thiên linh căn vốn đã khác thường. Nếu có thể giúp con bé bình an Trúc Cơ, chúng ta bảo vệ thì có sao?"
Tuân Diệu Lăng nghe hai người tranh luận, không nhịn được mở miệng: "Con nghe nói sư tổ cũng là Thiên linh căn, hơn nữa ngài chỉ mất một năm để Trúc Cơ. Năm đó sư tổ không gặp phải vấn đề này sao ạ?"
"Con nói Đông Thần đạo quân? Lão nhân gia đó không Trúc Cơ ở Quy Tàng Tông."
Tạ Chước thu quạt, cúi đầu nhìn Tuân Diệu Lăng,"Đông Thần đạo quân sinh ra trong thời kỳ ma vật hoành hành, Cửu Châu đại loạn. Đạo quân ra đời cạnh một thành trì gần như thất thủ. Người có thiên chất trời sinh, chỉ dựa vào công pháp tu luyện cơ bản nhất để dẫn khí nhập thể, sau đó lại ngày đêm chém giết ma vật, lấy kiếm nhập đạo, mới thành công Trúc Cơ."
Chi Lương bổ sung: "Đạo quân từng nhắc đến chuyện này với chúng ta. Nguyên văn lời người là: 'Lúc đó mở mắt là giết ma vật, nhắm mắt cũng là giết ma vật, không Trúc Cơ thì căn bản không sống nổi, thế là Trúc Cơ thôi. '"
Tạ Chước im lặng một lúc: "Sư phụ còn nói qua lời này?"
Chi Lương: "Lúc đó Quy Tàng Tông còn chưa có đệ."
Tuân Diệu Lăng: "..."
Hóa ra sư tổ có thể Trúc Cơ đều là bị ép ra?!
Bên này, Tạ Chước và Chi Lương bàn bạc mãi vẫn không có kết quả, bèn quyết định mang giải pháp đến Đào Nhiên Phong tìm Tần Thái Sơ.
Tần Thái Sơ nghe xong chuyện này thì chau mày, tỉ mỉ bắt mạch cho Tuân Diệu Lăng, sau đó tiếc nuối xoa má nàng: "Con ngoan, nếu con lớn hơn chút nữa, hoặc ngộ tính kém hơn chút, thì tốt biết bao."
——
Chú thích:
(1) Lục căn thanh tịnh, tứ đại giai không: Là một cảnh giới tâm linh cao quý trong Phật giáo. Nó mô tả trạng thái khi hành giả thấu hiểu được bản chất vô thường, vô ngã, duyên khởi của vạn pháp, giải thoát khỏi sự chấp trước vào sáu căn và tứ đại, đạt được sự thanh tịnh, giải thoát.
(2) Tiên nhị đại: Chỉ thế hệ thứ hai của những tu sĩ quyền lực, tương tự như 'phú nhị đại' trong thế tục (thế hệ con cháu của những người giàu có).