Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên20-10-2025 20:10:00
Chương 41: Giả vờ ngủ
Nhưng anh vạn lần không ngờ đến, nữ đồng chí này lại hoàn toàn không sợ anh. Thứ nhất, đây là toa tàu, là nơi công cộng, còn có những người khác, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cho dù có ăn vạ anh, cũng không phải kiểu này, cô có hiểu không?
Thứ hai, anh không phải hành khách bình thường, anh là công an! Là người mà cô muốn ăn vạ là ăn vạ được sao? Thời buổi này còn có người dám ăn vạ công an, có phải là chán sống rồi không? Cô dám làm loạn, Giang Kiến Hứa cũng không phải dạng vừa, hoàn toàn không để vào mắt.
Hàn Thư Anh đè lên người anh, thầm nghĩ chẳng phải là cảnh hôn sao, cảnh hôn thôi mà, nói về cái này, cô là dân chuyên nghiệp! Nghĩ vậy, lúc anh mở miệng bảo cô dậy, cô chớp thời cơ áp sát lại, lần này không chỉ hôn, mà còn là một nụ hôn sâu ướt át.
Nếu hôn chạm môi không được, vậy thì giao lưu sâu hơn một chút!
Cô nắm chặt tay anh đang muốn đẩy mình ra, hai người trông như đang giằng co, nhưng thực ra cô muốn diễn như trong phim, muốn đan mười ngón tay vào nhau, sau đó thêm chút kỹ xảo, nào là hai chú cá nhỏ linh hoạt chạm vào nhau, bơi lội một chút, lượn lờ một vòng, rong biển rong biển, phiêu du trong nước.
Ý tưởng thì hay đấy, nhưng cô không ngờ, hai chú cá nhỏ vừa chạm vào nhau, cả hai như bị điện giật, đây là lần đầu tiên Hàn Thư Anh hôn một nam diễn viên mà có cảm giác như bị điện giật, trời ạ! Động tác đẩy của công an Giang cũng cứng đờ trong ba giây.
Hàn Thư Anh còn chưa kịp làm gì khác, người bên dưới đột nhiên dùng lực ở eo, nhấc bổng cả người cô lên khỏi giường, trong nháy mắt, một lực mạnh đẩy cô lùi về sau một bước.
Công an Giang ngồi dậy.
Hàn Thư Anh: "..."
Cô cảm thấy mình không thể đối mặt với công an Giang lúc đang tỉnh táo, bèn rụt cổ lại, không dám nhìn sắc mặt của anh.
Thật ra cũng không cần xem, vì cô đã thấy góc dưới bên phải của kịch bản đang không ngừng nhấp nháy, cảnh thứ ba đã hoàn thành! Mục đích của cô đã đạt được, cũng nên công thành thân thoái.
Huống hồ dưới ánh sáng mờ ảo cô đã có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của công an Giang, khí thế dọa người, cô không dám thở mạnh, dùng hết sức bình sinh, vèo một cái trèo lên giường trên.
Đôi chân thon dài trắng như tuyết dưới váy vội vàng co lại, để lộ một chút bụi bẩn dưới đôi tất trắng, leo lên giường cô lập tức nằm thẳng, lặng lẽ kéo chăn che kín người, không nhúc nhích bắt đầu giả chết.
Quyết tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, cứ nói là ngủ mơ, không biết, không rõ, không hiểu, hỏi gì cũng không biết, quyết tâm giả ngốc đến cùng.
Có lẽ động tác vừa rồi của công an Giang quá mạnh, việc đột ngột ngồi dậy khiến cuối cùng chiếc giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt, Văn Dật Xuân đang ngủ gà gật ở giường đối diện trở mình, tỉnh giấc.
Mở mắt ra thấy giường đối diện có người đang ngồi, lúc này ánh sáng hành lang lóe lên, lướt qua mặt người kia, một bên tai đỏ bừng, ngủ gật à.
Anh ta mơ màng hỏi một câu: "Sao anh không ngủ?"