Chương 38: Đúng là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy!

Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão

Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên 20-10-2025 20:09:50

Cú giật mình đó đã đánh thức cô, nương theo ánh đèn yếu ớt ở hành lang xe lửa, cô nhìn sang phía đối diện, Quách Mai đang đắp chăn nằm nghiêng không nhúc nhích, Văn Dật Xuân ở giường dưới giống như đã ngủ say, cô lại cẩn thận ngó xuống giường dưới, người kia đang nằm thẳng, nhắm mắt như đang chìm trong giấc ngủ. Hàn Thư Anh nhẹ nhàng thở phào một hơi. Đúng là ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy! Thì ra nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô là không thể hoàn thành kịch bản, không thể trở về hiện thực. Nếu không cũng sẽ không mơ một giấc mơ như vậy, kịch bản đuổi theo cô, rượt cô, muốn hôn cô... Muốn hôn? Hàn Thư Anh nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng rực lên, á! Á! Cô biết rồi, không phải va chạm vô dụng, mà là tình tiết không đúng! Đúng rồi! Tình tiết! Khoan đã, khoan đã, phải suy nghĩ lại từ đầu, kịch bản tình yêu, nắm tay, ôm... Tình tiết sau đó, chẳng phải là hôn nhau sao? Trong những bộ phim cô đóng đều diễn như vậy! Sao cô lại không nghĩ ra chứ? Hàn Thư Anh cắn chặt răng, đấm nhẹ vào lòng bàn tay. ... Trong toa tàu mờ tối, không ngừng vang lên tiếng hành khách ngủ mê và tiếng trở mình loạt soạt. Hàn Thư Anh cẩn thận đứng dậy, may mà giường khá vững, không gây ra tiếng động, cô men theo một bên từ từ trượt xuống, sau khi đặt chân xuống sàn còn không kịp xỏ giày, đôi tất trắng đã giẫm lên mặt đất. Tốt lắm, ba người vẫn còn đang ngủ, xung quanh chỉ có tiếng ngáy khe khẽ và tiếng tàu chạy. Cô mượn chút ánh sáng từ hành lang, lặng lẽ khom người di chuyển dọc theo giường dưới, cho đến khi đến đầu giường của công an Giang, cô cẩn thận ngồi xổm xuống, không dám thở mạnh mà ló đầu ra, tay khẽ vịn vào mép giường nhìn mặt anh. Vừa nhìn, cô phát hiện sống mũi anh thật cao, đột nhiên nghĩ đến câu nói đùa, có muốn trượt trên sống mũi của anh trai không? Hàn Thư Anh vội vàng che miệng lại, không được cười. Dưới mũi là đôi môi dày vừa phải, khóe môi còn có đường cong kéo dài, nằm thẳng khiến xương hàm càng thêm nổi bật, không ngờ góc nghiêng của anh lại đẹp đến vậy, đường nét sắc sảo như tạc. Chắc hẳn trong thời đại này, ngoại hình của công an Giang cũng được xem là vô cùng tuấn tú, đặt ở thế giới sau này cũng là một soái ca lạnh lùng, tiếc là Hàn Thư Anh đã gặp quá nhiều ngôi sao có ngoại hình xuất chúng trong giới giải trí, cô chỉ liếc qua một cái rồi lập tức tập trung vào chuyện chính. Cô nín thở, vừa định đứng dậy thì hành lang truyền đến tiếng bước chân của hành khách đi vệ sinh, cô lập tức trốn vào bóng tối. Mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện từ khoang bên cạnh. "Ngủ đi... Cậu hiểu mà..." "Đói bụng thì phải ăn cơm chứ..." Lúc này tàu không biết đã vào đường núi hay đường hầm, phát ra một loạt tiếng loảng xoảng, cùng lúc đó Quách Mai ở giường trên trở mình, Văn Dật Xuân ở giường dưới cũng cựa quậy, Hàn Thư Anh ngồi xổm trên đất không dám thở mạnh, cho đến khi tiếng động qua đi. Cô mới ôm lấy váy và cổ áo, cẩn thận đứng dậy, dùng ngón trỏ và ngón cái bấu một góc giường, mượn một chút lực, khom lưng về phía công an Giang.