Chương 37: Quái vật biển khổng lồ

Sinh Tồn Dưới Đáy Biển: Càng Lặn Càng Mạnh

Trám Tiền Mãi Phao Diện 06-09-2025 11:49:58

Ngày thứ tư trong trò chơi sinh tồn. Thư Dư dậy rất sớm, chỉ để theo dõi hành trình thám hiểm của anh chàng Lưu Từ. Dù sao thì "phú quý phải tìm trong hiểm nguy", mọi người không dám liều như anh ta, nhưng xem người khác mạo hiểm thì vẫn được. Đúng như cô nghĩ, khu vực trò chuyện đông nghịt người xem. Lưu Từ: [Các anh em, giờ tôi sẽ bơi thẳng theo hướng này, lát nữa sẽ cập nhật tình hình mới nhất cho mọi người!] Anh ta đã đăng một bức ảnh ở khu vực trò chuyện. Biển cả mênh mông vô tận, kèm theo hình một người đàn ông giơ tay chào. [Trời ơi, Lưu ca đỉnh thật, còn chụp được cả ảnh nữa. Vòng tay của chúng ta cũng chụp được ảnh à?] [Không đâu, chắc anh ấy mở được mini camera, loại nhỏ xíu chưa bằng bàn tay ấy. ] [Quá đỉnh, giờ như đi thám hiểm ấy nhỉ? Cảm giác như đang xem livestream vậy, kích thích ghê!] Mini camera à? Trông có vẻ là món đồ hữu dụng đấy. Cô lấy ra hai gói bánh quy soda, một chai nước khoáng và một quả táo. Đây là bữa sáng "thịnh soạn" của cô. Vừa ăn, cô vừa theo dõi khu vực trò chuyện. Bình luận ào ào hiện lên, mọi người sôi nổi trao đổi, ai nấy đều háo hức chờ đợi hành động tiếp theo của Lưu Từ. Nếu anh ta thật sự có thể thoát khỏi trò chơi này, chắc chắn mọi người sẽ lập tức làm theo. Nghĩ tới đây, Thư Dư lại có linh cảm chẳng lành... Trò chơi này chân thực đến mức ấy, sao có thể dễ dàng thoát ra như vậy? Dù vậy, cô cũng không có thời gian để bận tâm, bởi lúc này Lưu Từ đã bắt đầu khởi hành dưới ánh mắt dõi theo của mọi người. Lưu Từ: [Mọi người, tôi bắt đầu đi đây!] [Anh Lưu, cố lên! Anh là đại anh hùng của chúng tôi!] [Nhớ giữ an toàn nhé, mang theo nhiều túi cứu thương vào, lỡ gặp chuyện gì không hay thì quay đầu chạy ngay!] [Cố lên!] Toàn là những lời cổ vũ đầy nhiệt huyết. Ai nấy đều hồi hộp dõi theo. Một lúc sau... [Lưu Từ: Hiện tại pin của tôi đã tụt xuống còn 50%!] Có người nghi ngờ: [Ơ? Lưu ca, tôi thấy anh vẫn đang đứng yên mà? Không phải là sợ rồi nên lừa chúng tôi đấy chứ?] Lưu Từ gửi một bức ảnh. Vẫn là vùng biển xanh thẳm không thấy điểm dừng, chẳng thể biết anh ta đã bơi được bao xa. Cũng khó trách người ta nghi ngờ, bởi vùng biển này quá rộng lớn, hoàn toàn không có gì để xác định phương hướng hay khoảng cách. Nếu thật sự có, thì e rằng chỉ có thể lấy buồng cứu sinh ban đầu làm điểm mốc mà thôi. Lưu Từ: [Ý gì đây? Tôi đã bơi ra xa lắm rồi mà!] Ngay sau đó, anh ta lại gửi thêm một bức ảnh. Là ảnh chụp màn hình thiết bị đẩy dưới nước, hiển thị pin còn 49%. Sau đó lại có thêm một bức ảnh nữa. Anh ta quay lưng về phía máy quay, mặt hướng ra biển, tay chỉ thẳng về một hướng nào đó. Mọi người nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, thấy một hình bóng nhỏ xíu... Chính là buồng cứu sinh. Điều đó có nghĩa là, anh ta đã bơi rất xa khỏi buồng cứu sinh, đúng là đang tiến ra ngoài. [Trời đất ơi! Anh Lưu đúng là dũng sĩ! Chúng tôi đã xem thường anh rồi, thật sự quá đỉnh!] [Xin lỗi Lưu ca, tôi đã hiểu lầm anh!] Những lời nịnh nọt này khiến Thư Dư chỉ muốn trợn trắng mắt.