Đổi!
Năm phút sau, bản vẽ chip thông minh đã nằm trong tay cô. Để cảm ơn, Thư Dư còn tặng thêm cho Tô Nhân Nhân mấy miếng sushi cá bắp nẻ xanh.
Dù chỉ nhìn qua màn hình, cũng có thể cảm nhận được Tô Nhân Nhân xúc động đến mức rơi nước mắt.
Tô Nhân Nhân: [Hu hu, chị thật sự quá tốt với em! Còn có sushi nữa! Chị làm thế nào mà kiếm được vậy, lợi hại quá đi mất!]
Thư Dư ôm chặt cuốn thực đơn hải sản trong ngực.
Thư Dư: [À, chị mở được từ bao con nhộng, vừa vặn đưa cho em. ]
Tô Nhân Nhân: [Nhưng mà bản vẽ chế tạo chip thông minh cũng không quý đến mức đó đâu. Vậy mà chị lại bằng lòng cho em nhiều đồ ăn ngon như vậy, em thấy áy náy quá. Thôi để em tặng lại chị hai cái chip thông minh thành phẩm nha!)
[Đinh!]
Hai cái chip thông minh thành phẩm được gửi đến tay Thư Dư.
Hả? Ý gì đây? Không quý đến mức đó? Cô nghi hoặc mở bản vẽ ra xem.
[Chip thông minh: Bộ phận trung tâm, đóng vai trò cốt lõi trong thiết bị điện tử. Nguyên liệu chế tạo: Quặng bạc *1, thỏi chì *1, thạch anh *1, khối san hô tím *1. ]
Ầm!
Một tia sét đánh ngang trời khiến Thư Dư giật bắn cả người, như hồn vía bay đi mất.
Cái gì thế này?
Chả trách Tô Nhân Nhân lại không coi trọng chip thông minh. Chỉ cần mấy khối kim loại là có thể làm ra, đúng thật là chẳng đáng giá bao nhiêu.
Vậy mà cái tên mặt dày kia lại dám dùng một chiếc chip thông minh để đổi lấy năm phần mì ý sốt phô mai thịt bằm, rõ ràng là đang lợi dụng người ta không biết giá trị thật của nguyên liệu mà đánh cược.
Thư Dư tức đến nghiến răng ken két.
Đúng là gian thương, còn gian manh hơn cả cô!
Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cũng giống như Khương Thái Công câu cá đi – ai muốn mắc câu thì cũng là tự nguyện. Bị chém một lần cũng chẳng sao, dù gì cô cũng đã làm ra được thiết bị đẩy dưới nước rồi.
Tự an ủi bản thân xong, Thư Dư lại trò chuyện với Tô Nhân Nhân thêm một lúc.
Càng nói chuyện, cô càng có cảm tình với Tô Nhân Nhân.
Đóng giao diện trò chuyện lại, Thư Dư tiếp tục xử lý chiến lợi phẩm.
Máy phân giải vật phẩm.
[Máy phân giải vật phẩm: Ném những món đồ không dùng đến vào đây, có thể thu được điều bất ngờ đấy nhé!]
Cái máy này trông chẳng khác gì một chiếc thùng rác nhựa. Thư Dư đặt nó vào góc tường, thấy nó còn có cả bàn đạp chân – chỉ cần dẫm nhẹ là nắp tự bật mở. Thật sự... Không phải thùng rác à?
Cô vừa hay có hai món đồ không dùng đến: Một đôi vớ rách và một chai nước khoáng chưa lọc.
Vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cô ném cả hai món vào trong. Nắp tự động đóng lại, chiếc máy phân giải bắt đầu rung nhẹ. Chừng nửa phút sau, nắp bật mở trở lại.
Một chiếc bánh trứng nằm ngay ngắn bên trong.
Hả? Thật sao? Cô bán tín bán nghi lấy chiếc bánh ra.
Tuy chỉ to bằng bàn tay, nhưng nhìn thế nào cũng là đồ ăn thật.
Tái chế rác? Biến phế phẩm thành vật phẩm dùng được? Cái máy phân giải này đúng là bảo bối!
Thư Dư thấy thú vị nên mang đống vụn thức ăn trong ngày ném vào thử. Lần này khi nắp mở ra thì chẳng có gì cả.