Chương 2: Trò chơi sinh tồn bắt đầu

Sinh Tồn Dưới Đáy Biển: Càng Lặn Càng Mạnh

Trám Tiền Mãi Phao Diện 06-09-2025 11:50:00

Thư Dư định lấy buồng cứu hộ ra trước. Ngâm trong nước biển lâu như vậy thật sự rất hao sức, cô không thể chịu đựng được lâu. Ít nhất phải có chỗ đứng để nghỉ ngơi lấy lại sức. [Bạn có muốn lấy ra buồng cứu sinh không?] [Xác nhận có. ] Một căn lều nhỏ giống như nhà bạt từ từ xuất hiện giữa không trung, những đường nét mờ ảo dần dần hiện rõ, cuối cùng hóa thành buồng cứu sinh hoàn chỉnh. Thư Dư kéo cánh cửa trong suốt ra, chui vào bên trong. [Chào mừng chủ nhân trở về. Năng lượng còn lại của buồng cứu sinh: 50/50. ] Giọng nói phát ra từ buồng cứu sinh, có tích hợp trí tuệ nhân tạo. Không gian bên trong nhỏ gọn, khoảng 5 – 6 mét vuông nhưng rất sáng sủa và sạch sẽ. Bên trong buồng có bậc thang để nghỉ ngơi, hai ngăn chứa đồ và một bàn chế tạo. Trong một ngăn còn có một bộ đồ lặn. Thư Dư: "..." Cô ôm bộ đồ lặn ngồi xuống bậc thang, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời. Ngoài việc hệ thống vừa nói cho cô biết tên của mình, cô không nhớ được gì khác. Hơn nữa, cô cũng chưa từng lặn biển bao giờ. Đối mặt với biển sâu mênh mông vô tận, trong lòng cô tràn đầy cảm giác sợ hãi. Cô mở giao diện thông tin cá nhân ra. [Người chơi: Thư Dư (ID: 777 – Khu sinh tồn: Khu C). Tuổi: 22. HP (Máu): 100. Oxy: 30/30. Độ no: 100/100. Lượng nước: 100/100. Tốc độ nhận kinh nghiệm: 1 điểm/giây. Cấp độ: 1. ] Còn có cả hệ thống cấp bậc, chẳng lẽ đây còn là một trò chơi đánh quái thăng cấp sao? Thư Dư còn đang hoang mang thì chỉ số nước và độ no bất ngờ giảm từ 100 xuống còn 99. Nhưng cô không để ý lắm, tiếp tục mở cửa hàng đổi điểm ra xem. Trong cửa hàng có bán đủ thứ từ thức ăn, đạo cụ và khoáng sản cho đến các loại công cụ. Hiện tại, cô chỉ có đúng 1 điểm tích lũy, trong khi loại khoáng sản rẻ nhất cũng cần đến 200 điểm tích lũy cho một cục. Thư Dư lặng lẽ tắt giao diện cửa hàng, chuyển sang khu vực trò chuyện. [Khu vực: Khu C, số người: 10000/10000. ] [Trời ơi, mọi người còn sống không?] [Tôi không biết bơi, suýt chết đuối rồi! Cái quái gì thế này? Tưởng sinh tồn trên mặt biển, ai dè là dưới đáy biển!] [Mọi người có biết nơi sâu nhất con người từng thám hiểm là rãnh Mariana, sâu tới 10000 mét không? Chẳng lẽ chúng ta cũng phải lặn sâu như vậy à? Mới nghĩ thôi đã thấy sợ!] [Con người làm sao lặn sâu được thế chứ, trừ khi có tàu ngầm. Đừng nói là chúng ta phải tự chế tàu ngầm đó nha?] [Sao mọi người nghĩ xa dữ vậy... Tôi thì bị sợ biển sâu, nhìn thấy nước thôi đã nổi da gà rồi, ai mà dám lặn xuống chứ!] [Má nó, cái trò chơi sinh tồn đáy biển quái quỷ gì thế này, lừa người hả? Chết là thoát khỏi đây được đúng không? Vậy giờ tôi lặn xuống tự chết thử xem nào... Á! Chuột rút rồi! Cứu tôi với... ] [Này, anh bình tĩnh lại đi, làm vậy là chết thật đó!] [Đừng vội vàng! Anh bình tĩnh lại đã, cứ từ từ rồi tính!] [Anh bạn à, giữ bình tĩnh đi! Mau lên tiếng đi chứ, đừng dọa chúng tôi!] [Khoan đã, mọi người nhìn lại số người kìa!] Thư Dư ngẩng đầu nhìn lên, thấy số người từ 10000 đã giảm xuống còn 9999. [Có người chết thật rồi sao? Vậy là chuyện này có thật! Kinh quá, trời ơi, giờ phải làm sao đây?] [Mẹ ơi, mẹ có ở cùng khu vực với con không? Con gọi là Dư Lâm, mẹ có nhận ra con không?]