"Dị năng giả Cấp Hạn Chế, số hiệu 1002 - Cơ Minh Hoan. Đạo Sư đã đến, mau chóng chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn."
Từ trên trần nhà, một giọng nói lạnh lẽo, cứng nhắc vang lên từ chiếc loa phát thanh, phá vỡ sự tĩnh lặng đã bao trùm phòng giam từ lâu. Từng hàng đèn huỳnh quang chói lòa đồng loạt bật sáng, thứ ánh sáng lạnh lẽo tuôn xuống, tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Sự náo động đột ngột này mang đầy tính xâm phạm, tựa như một cơn mưa rào bất chợt trút xuống mặt hồ tĩnh lặng nơi hoang vắng, khiến bầy cá đang say ngủ dưới đáy hồ phải giật mình tỉnh giấc.
Trên chiếc giường đơn sơ màu trắng tinh, Cơ Minh Hoan, người đang nằm nghiêng như một con cá, cũng bị đánh thức khỏi giấc mơ.
Hắn chậm rãi trở mình, ngửa khuôn mặt gầy gò nhìn lên trần nhà.
Mi mắt của thiếu niên trong bộ đồ bệnh nhân khẽ run lên, có lẽ vì ánh đèn quá chói mắt.
Đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, ngáp một cái. Sau đó, như một cỗ máy được lập trình sẵn, hắn cứng nhắc và chậm chạp giơ tay lên, day nhẹ thái dương.
"Chết đi coi như xong..."
Hắn lẩm bẩm, mệt mỏi thở dài. Bàn tay đang day thái dương buông thõng, rơi phịch xuống bên gối như diều đứt dây.
Cả người hắn bất động như một cái xác, cứ thế nằm thừ ra một lúc. Mãi cho đến khi những tiếng bước chân đáng ghét vọng vào tai, hắn mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu.
Chớp mắt.
Đồng tử đang giãn ra liền co lại dưới ánh sáng lạnh lẽo, võng mạc lập tức lấy lại tiêu cự.
Ngước mắt lên, thiếu niên trong bộ đồ bệnh nhân lặng lẽ nhìn chằm chằm vào trần nhà màu bạc trắng quen thuộc.
Cơ Minh Hoan nhìn đăm đăm vào chiếc camera giám sát mới lắp dưới trần nhà một lúc lâu.
Vẻ mặt hắn không đổi, trông như vẫn còn ngái ngủ. Nghe tiếng bước chân ngày một gần, cánh mũi hắn khẽ phập phồng.
Có lẽ vì khứu giác nhạy bén khác thường, hệt như loài thú nhỏ, nên ấn tượng đầu tiên của hắn về một người luôn là mùi hương, sau đó mới đến những thứ khác. Thành thật mà nói, hắn không ưa mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên người "Đạo Sư", nó khiến hắn cảm thấy gã này có phần giả tạo. Hơn nữa, nó luôn làm hắn nhớ đến những bác sĩ ở trại trẻ mồ côi, những người vẫn định kỳ đến tiêm huyết thanh miễn dịch cho lũ trẻ. Họ luôn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt và sống mũi lạnh lùng, tay lăm lăm ống tiêm, toát ra một cảm giác xa cách đến rợn người.
Sau khi xác nhận được vị khách sắp đến bằng mùi hương, Cơ Minh Hoan quay đầu khỏi chiếc gối, liếc mắt về phía cửa phòng giam.
Trong tầm mắt hắn, những cánh cửa cách ly làm từ một thứ kim loại lạ lần lượt trượt sang hai bên. Cuối hành lang, một người đàn ông với mái tóc chải chuốt bóng loáng, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, xuất hiện. Mang theo mùi thuốc khử trùng nồng nặc, gã bước tới.
Bước chân gã nhẹ và chậm, nhưng vẫn vang vọng rõ mồn một trong phòng giam.
Cơ Minh Hoan dựa vai vào thành giường, lặng lẽ ngồi dậy, vén tấm chăn bông trên đùi sang một bên.
Một lát sau, người đàn ông cuối cùng cũng đi qua hết những lớp cửa điện tử, bước vào phòng giam.
"Chào buổi tối, Đạo Sư... Lần nào ông cũng phải lựa lúc tôi đang ngủ say để đến à?"
Cơ Minh Hoan vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu uể oải, cứ như đang trò chuyện với bạn thân.
Phản chiếu trong mắt hắn không phải là một kẻ lạnh lùng, xa cách và giả tạo như cái mùi thuốc khử trùng kia, mà hoàn toàn ngược lại, là một khuôn mặt trông rất ấm áp. Nói không ngoa, gương mặt này hoàn toàn có thể dùng để đóng những vai tượng trưng cho trí tuệ và công lý trên phim truyền hình: hoặc là một bậc trưởng bối thông thái, ôn hòa, hoặc là một nhà hiền triết thấu hiểu lòng người.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc Cơ Minh Hoan cực kỳ ghét gã.
Nếu là trước đây, hồi còn ở trại trẻ mồ côi, mỗi khi gặp phải người mình không ưa, hắn sẽ tận dụng triệt để cái mác "đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ" để ăn vạ, khóc lóc om sòm, cốt sao thoát được khỏi người đó.
Chẳng qua, làm vậy cũng có cái giá của nó, đó là sẽ bị viện trưởng nhốt lên gác xép thư viện – nơi mà lũ trẻ trong trại ngầm coi là "phòng biệt giam". Đối với chúng, đó là một nơi cực kỳ đáng sợ, nhất là khi đêm xuống. Nhưng Cơ Minh Hoan chẳng hề bận tâm, dù phải ở một mình trên gác xép qua đêm cũng không sợ hãi, thế nên lần nào hắn cũng khiến viện trưởng tức điên lên.
Nhưng bây giờ, dù vẫn là một "đứa nhóc không cha không mẹ", chỉ là đổi nơi ở mà thôi, hắn lại không thể dùng lại chiêu cũ được nữa.
Nguyên nhân rất rõ ràng: Cơ Minh Hoan đang bị nhốt trong cái nơi quái quỷ trông như hộp sắt này. Mọi nhất cử nhất động của hắn đều bị giám sát. Nơi đây không có cửa sổ, chỉ có lỗ thông gió, nên hắn chẳng thấy được bầu trời, cũng không phân biệt được ngày đêm. Khi đèn tắt, chiếc camera giám sát hình hộp trên trần nhà trông hệt như con mắt của ác quỷ, khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Vấn đề là, tại sao hắn lại bị nhốt ở đây?
Thật ra, ngay cả người trong cuộc là Cơ Minh Hoan cũng chẳng hiểu mô tê gì, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật khó tin. Đêm nào hắn cũng nằm trên giường, gác hai tay sau gáy, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen và cố gắng xâu chuỗi lại sự thật:
— Khoảng một tháng trước, hắn vẫn còn ở một trại trẻ mồ côi tại Lê Kinh, thủ đô Trung Quốc. Một đêm nọ, khi đang ngủ trong ký túc xá, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phòng giam này. Điều đáng sợ là hắn hoàn toàn không hay biết gì về quá trình bị đưa tới đây, cứ như thể là dịch chuyển tức thời vậy. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn đã bị đánh thuốc mê.
Sau đó, qua những giọng nói phát ra từ chiếc loa trên trần nhà, hắn biết được một tin chẳng mấy tốt lành: nơi quái quỷ này là một viện nghiên cứu.
Mà Cơ Minh Hoan... lại là đối tượng nghiên cứu của bọn họ.
Đúng vậy, đối tượng nghiên cứu. Bọn họ lặp đi lặp lại rằng, Cơ Minh Hoan là một Dị năng giả Cấp Hạn Chế, đứng đầu bảng xếp hạng do Liên Hiệp Quốc đặt ra, trong cơ thể ẩn chứa tiềm năng không thể lường được, thậm chí có người còn tiên đoán rằng hắn sẽ hủy diệt thế giới.
Vì vậy, bọn họ hy vọng Cơ Minh Hoan có thể hợp tác nghiên cứu, đồng thời uy hiếp rằng nếu không, kết cục của hắn sẽ không mấy tốt đẹp.
Nhưng Cơ Minh Hoan hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc mới đến, hắn đã bất lực giải thích: "Nếu tôi là Dị năng giả, lại còn là cái loại nguy hiểm nhất trong bảng xếp hạng mà các người nói, tại sao chính tôi lại không biết?"
Không một ai thèm để ý đến lời phản bác của hắn.
Sau này, mỗi lần bị chất vấn, hắn cũng chỉ có thể chống cằm, đảo mắt mà hỏi lại xem rốt cuộc mình có cái dị năng quái quỷ nào. Hắn chỉ là một người thường, độ hiếm có cũng chỉ ngang một con chó hoang bẩn thỉu, ngoài đường vơ một phát được cả nắm."Các người có chắc là không bắt nhầm người không? Tuy ở Trung Quốc người họ Cơ không nhiều, nhưng biết đâu có đứa trùng tên với tôi thì sao?"
Đáng tiếc, những nhà nghiên cứu đó không hề tin lời hắn, cho rằng đây chỉ là những lời bao biện vô nghĩa, thái độ của họ vẫn cực kỳ lạnh lùng và cứng rắn.