"Ha ha, ta không nghe lầm đấy chứ? Thằng nhãi này lại đòi nói lý lẽ với chúng ta à?" Ngô sư muội chỉ vào Trương Bất Phàm, cười phá lên đến gập cả người.
Triệu sư muội cũng hùa theo: "Ha ha, giun dế mà cũng đòi nói chuyện phải trái với mãnh hổ sao?"
Vương Cường cũng lắc đầu, khinh miệt liếc Trương Bất Phàm một cái rồi ra lệnh: "Hai vị sư muội, đừng đùa nữa. Hồ sư đệ, cho nó đi nhanh gọn."
Vương Cường đã lên tiếng, Ngô sư muội và Triệu sư muội dù thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về bên cạnh hắn.
Hồ sư đệ vốn đã đằng đằng sát khí với Trương Bất Phàm, bây giờ đại sư huynh đã ra lệnh, hắn không chút do dự lao thẳng về phía Trương Bất Phàm, định một đao chém cậu làm đôi cho hả giận.
Trương Bất Phàm cũng chẳng biết gã Hồ sư đệ này vì cớ gì mà oán khí ngút trời như vậy, nhưng người ta đã muốn giết mình thì mình cũng đành phải ra tay thôi.
Chỉ thấy cậu tùy ý giơ tay, sau đó điểm một ngón ra, khẽ nói: "Chết đi!"
Bụp!
Gã Hồ sư đệ còn đang lao tới chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cả cái đầu đã nổ tung như quả dưa hấu, máu não văng tung tóe, bắn cả lên người ba kẻ đứng cách đó không xa.
Còn Trương Bất Phàm, người đứng gần nhất, lại được một tấm chắn linh khí trong suốt bao bọc, không một giọt máu não nào dính được vào người.
Cái thân không đầu của Hồ sư đệ theo quán tính chạy thêm hai bước rồi "bịch" một tiếng ngã lăn ra đất, sinh khí hoàn toàn biến mất.
Trợn mắt há mồm!
Kinh hãi tột độ!
Vương Cường và hai ả sư muội đều há hốc miệng, to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lão già đang mổ xác Bàn Sát Mãng hét lớn một tiếng, lập tức lao như bay về phía này.
"Chạy!"
Vương Cường là người hoàn hồn đầu tiên, quay người co giò bỏ chạy.
Triệu sư muội và Ngô sư muội cũng vội vàng phản ứng lại, bám sát gót Vương Cường.
Đùa chắc, kẻ có thể giết Hồ sư đệ trong một nốt nhạc, bọn họ không cần nghĩ cũng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ. Ở lại chỉ có một con đường chết, cách tốt nhất bây giờ là chạy đến bên sư phụ, may ra mới giữ được cái mạng.
"Lúc ta muốn nói lý lẽ thì các ngươi không nghe, bây giờ thấy đánh không lại thì định chuồn à? Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như vậy." Trương Bất Phàm tùy ý vung tay về phía trước, một luồng linh khí khổng lồ quét ngang.
Triệu sư muội đang chạy sau cùng đột nhiên cảm thấy hai chân lạnh buốt, mất hết cảm giác, rồi cả người ngã sấp xuống đất.
Ngô sư muội và Vương Cường cũng chung số phận, đôi chân biến mất không còn tăm hơi, cả hai ngã lăn ra đất, rú lên những tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này, lão già đã đến gần, nhìn bốn người đệ tử nằm trên đất, một kẻ đã mất hết hơi thở, ba kẻ còn lại thì mất cả hai chân, đang đau đớn rên la.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lão già nhìn Trương Bất Phàm chằm chằm, cơ mặt co giật dữ dội.
Với thực lực của lão, muốn giết đám Vương Cường cũng không khó, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như vậy được, trừ phi là đánh lén.
Thế nhưng tu vi của lão là Ngự Linh cảnh, đã tu luyện mấy chục năm, còn Trương Bất Phàm trông trẻ măng, nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, làm sao có thể là Ngự Linh cảnh được.
"Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta là người của Thiên Hoa Tông." Trương Bất Phàm nở một nụ cười khát máu. Lúc này, ánh mắt lão già nhìn cậu đã không còn vẻ khinh miệt và coi thường như lúc đầu.
"Không thể nào! Thiên Hoa Tông sớm đã suy tàn, cho dù là tông chủ của bọn họ, cái lão họ Lý gì đó, cũng tuyệt đối không có thực lực như ngươi." Lão già kích động tột độ, gân cổ lên cãi.
"Ông tin hay không thì tùy, dù sao ta chính là đệ tử Thiên Hoa Tông." Dừng một chút, ánh mắt Trương Bất Phàm nhìn lão già trở nên lạnh như băng, gằn từng chữ: "Nhớ cho kỹ, sư phụ của ta tên là Lý Chung Đạo, không phải 'lão họ Lý gì đó' trong miệng ông."
"Tiểu huynh đệ, bây giờ ngươi cũng không có tổn thất gì, hay là chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, ngươi thấy thế nào?" Ánh mắt lão già biến đổi liên tục. Lão không nhìn thấu tu vi của Trương Bất Phàm, nhưng dựa vào tuổi tác và thủ đoạn công kích, lão cho rằng Trương Bất Phàm cũng chỉ ngang ngửa mình ở Ngự Linh cảnh. Chỉ là bây giờ lão đang bị thương, không cần thiết phải liều mạng với Trương Bất Phàm.
"Sư phụ, người tuyệt đối không thể tha cho hắn, hắn đã phế hai chân của chúng con!" Triệu sư muội nhìn Trương Bất Phàm, giọng đầy oán độc.
"Câm miệng!" Lão già gầm lên một tiếng, tiện tay đánh ra một luồng linh khí, trực tiếp đánh ngất Triệu sư muội.
Vương Cường và Ngô sư muội thấy thái độ của lão già, mấy lời cay độc chực tuôn ra cũng vội vàng nuốt ngược vào trong, ngay cả tiếng kêu rên cũng nhỏ đi rất nhiều.
"Đồ đệ không hiểu chuyện, mong đạo hữu lượng thứ, không biết ý của đạo hữu thế nào?" Lão già nén một cục tức trong lòng. Lão thật sự không muốn liều mạng với Trương Bất Phàm, đành phải ổn định đối phương trước, đợi ngày sau gọi thêm người rồi đến tính sổ sau.
"Ồ? Giờ ông lại muốn nói lý lẽ với ta à?" Trương Bất Phàm nở một nụ cười đầy ẩn ý, châm chọc nói: "Nếu như ta không muốn thì sao?"
"Đạo hữu, ta là nhị trưởng lão của Chính Dương Tông ở Thanh Dương quận, đối đầu với chúng ta không phải là lựa chọn khôn ngoan đâu." Lão già cố nén cơn giận sắp bùng phát, nhưng vì an toàn, lão vẫn không chọn đối đầu trực diện với Trương Bất Phàm, đồng thời cũng lén lút vận công, nhanh chóng hồi phục linh khí trong cơ thể.
"Ha ha!" Trương Bất Phàm đột nhiên cười lớn, mặt đầy giễu cợt: "Đây chính là bộ mặt của trưởng lão tông môn các người sao? Ta có thể coi đây là lời uy hiếp không?"
"Ta chỉ đang trình bày một sự thật. Ngươi có lẽ rất mạnh, nhưng chắc cũng sàn sàn với ta thôi. Nếu thật sự liều mạng, ai sống ai chết còn chưa biết được. Huống hồ sau lưng ta còn có cả một tông môn, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ." Sắc mặt lão già cũng vô cùng khó coi, lão đã quên mất bao lâu rồi mình chưa phải chịu nhục thế này.
"Nhưng ta lại rất muốn thử xem rốt cuộc ai sống ai chết đấy?" Ánh mắt Trương Bất Phàm nhìn lão già đầy khinh thường.
"Đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho tông môn của mình sao? Đắc tội ta..."
"Nghĩ ngợi cái quái gì, ông đây nhìn ngươi ngứa mắt lâu rồi, quỳ xuống cho ta!"
Trương Bất Phàm mất hết cả kiên nhẫn, chửi lớn một câu, trực tiếp điểm một ngón tay ra, một cột linh khí kinh khủng bắn thẳng về phía lão già.
Lão già cảm nhận được một mối đe dọa chí mạng, sắc mặt đột nhiên biến sắc, toàn bộ linh khí dồn vào trường kiếm trong tay, chém một nhát về phía cột linh khí.
Trước sức mạnh tuyệt đối, chút công kích cỏn con của lão già chẳng thấm vào đâu.
Cột linh khí trực tiếp đánh tan kiếm khí của lão, rồi lướt qua hai chân của lão.
Phụt! Phụt!
Lão già cảm thấy hai chân lạnh buốt, ngay sau đó cũng giống như đám đệ tử của mình, ngã lăn ra đất, mặt mày không thể tin nổi.
Thật ra lão già này còn giữ được một hơi là do Trương Bất Phàm cố ý. Cậu còn muốn hỏi lão một vài thông tin, nếu không cột linh khí vừa rồi đã không nhắm vào chân lão, mà là bay thẳng đến đầu hoặc ngực của lão rồi.
Lão già nhìn Trương Bất Phàm đang mỉm cười, trong lòng đã hoảng sợ tột độ, dùng hai tay chống đỡ cơ thể lùi lại, hét lớn: "Không, ngươi không thể giết ta! Chúng ta không thù không oán, ngươi không thể giết ta!"
"Ta nói này, não ông có vấn đề à? Đánh không lại thì quay ra nói lý lẽ, xin tha mạng? Thế lúc nãy ta nói lý lẽ với ông, ông đã nói thế nào hả?" Trương Bất Phàm vốn không kích động như vậy, nhưng nghe những lời của lão già, cậu không nhịn được mà chửi thẳng vào mặt lão.