Hỏa Khinh Nhu cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, vô cùng dễ chịu. Ngay lập tức, thương thế bên trong nàng hồi phục với tốc độ thần kỳ, ngay cả căn cơ bị tổn hại cũng đang dần được chữa lành.
Cứ theo tốc độ này, chưa đến mười phút, thương thế của nàng sẽ khôi phục được bảy tám phần.
"Kí chủ, còn nhớ ngài đã nói gì trước đây không?" Hệ Thống đột nhiên hỏi.
"Ta nói gì cơ?" Trương Bất Phàm cảm nhận được thương thế của Hỏa Khinh Nhu đang hồi phục nhanh chóng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Ngài quên rồi chắc, ta thấy đã đến lúc phải nhắc lại rồi đây. Kí chủ, ngài từng nói lần sau gặp lại Hỏa Khinh Nhu sẽ trực tiếp đè ra đấy." Giọng Hệ Thống đầy hưng phấn, thúc giục: "Nhanh lên nào, ta còn đang hóng kịch hay đây!"
"Cái đó... Khụ khụ, người ta đang bị thương nặng như vậy, ta sao nỡ xuống tay cho được." Trương Bất Phàm nghiêm mặt dạy dỗ: "Hệ Thống, ngươi đúng là cái thứ chẳng ra gì, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào."
"Ta vốn chẳng phải người. Vả lại, thương thế của nàng ta chẳng mấy chốc là khỏi hẳn, cho nên ngài không cần phải áy náy đâu, ta ủng hộ ngài về mặt tinh thần." Hệ Thống tiếp tục.
Trương Bất Phàm rụt cổ lại: "Lần sau đi, lần này trên người nàng ta hơi bẩn, lần sau gặp lại, nhất định sẽ đè ra."
Hệ Thống: "..."
Mấy phút sau, Hỏa Khinh Nhu chậm rãi đứng dậy, cảm nhận tình trạng cơ thể rồi thử cử động tay chân, nàng thấy thương thế đã hồi phục hơn phân nửa.
Hỏa Khinh Nhu nhìn Tên Trọc với vẻ mặt không thể tin nổi. Nàng không tài nào tưởng tượng được, con yêu thú trông như một con gà trống ngoại cỡ này lại có thể làm được điều đó.
Coi như là Vương phẩm đan dược, e rằng cũng không có hiệu quả như vậy. Phải biết rằng vết thương của nàng không phải loại bình thường, mà là tổn thương đến tận căn cơ. Hỏa Khinh Nhu cũng chưa từng nghe nói có thứ gì có thể chữa được loại thương thế này.
"Thu thu thu!" Tên Trọc kêu hai tiếng, khẽ gật đầu với Hỏa Khinh Nhu.
Hỏa Khinh Nhu vô cùng mừng rỡ, cúi người hành lễ với Tên Trọc, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi đã chữa thương cho ta, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp."
"Ha ha, vị mỹ nữ này, Tên Trọc là tiểu đệ của ta đó." Trương Bất Phàm thấy Hỏa Khinh Nhu rất cảm kích Tên Trọc, bèn tranh thủ khoe khoang, định bụng lợi dụng mối quan hệ với Tên Trọc để kéo gần khoảng cách.
Hỏa Khinh Nhu lạnh lùng liếc Trương Bất Phàm một cái, rồi cúi xuống nhặt thanh trường kiếm, chậm rãi tiến về phía Diệp Viễn Sơn.
"Hỏa Khinh Nhu, ngươi muốn làm gì?" Diệp Viễn Sơn đã bị phế tu vi, lại mất cả hai chân, nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Thấy Hỏa Khinh Nhu đi tới, lão mặt mày hoảng hốt.
"Lão già, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?" Trong mắt Hỏa Khinh Nhu tràn ngập sát ý, đồng thời còn pha lẫn một tia hả hê.
Diệp Gia, gia tộc của Diệp Viễn Sơn, ở quận Thanh Dương có thế lực ngang ngửa với Hỏa Gia nhà nàng. Nói ra thì quan hệ hai nhà vốn cũng không tệ.
Thế nhưng bây giờ Tưởng Gia thế lớn, Diệp Gia liền không chút do dự ngả về phía Tưởng Gia, còn phái cả đại trưởng lão trong gia tộc ra tay với một vãn bối như nàng. Nếu hôm nay không phải Trương Bất Phàm đột nhiên xuất hiện cứu giúp, hậu quả thật không dám nghĩ tới. Tưởng Khôn thèm muốn nàng cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng Hỏa Khinh Nhu nàng từ tận đáy lòng khinh bỉ hắn.
"Khinh Nhu, nể tình quan hệ hai nhà chúng ta trước đây, hôm nay tha cho ta một mạng được không?" Diệp Viễn Sơn biết tính cách của Hỏa Khinh Nhu là thà gãy chứ không cong, cho nên lão không chọn cách uy hiếp, mà là đánh bài tình cảm.
"Ha, ngươi coi ta là đồ ngốc à? Lúc ngươi định bắt ta giao cho Tưởng Khôn, có nghĩ đến quan hệ hai nhà chúng ta không? Già đầu rồi, sắp chết đến nơi còn không biết giữ chút thể diện sao?" Hỏa Khinh Nhu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
"Khinh Nhu, ta cũng là bị ép buộc, ta..."
Ánh mắt Hỏa Khinh Nhu lạnh lẽo, nàng vung trường kiếm chém đứt hai cánh tay của Diệp Viễn Sơn, giọng âm u: "Ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm. Thể diện là do chính ngươi vứt đi trước, đừng trách ta."
"A a a..." Diệp Viễn Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vừa rồi lúc bị Trương Bất Phàm đánh gãy hai chân, phế đi tu vi, lão cũng đau đến không chịu nổi, nhưng thấy Trương Bất Phàm không giết mình ngay, lão đã cố gắng nhịn không kêu một tiếng, định bụng lừa cho qua chuyện. Thế nhưng bây giờ tai kiếp khó thoát, lão cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Kẻ giết người, ắt có ngày bị người giết."
Hỏa Khinh Nhu một kiếm chém đứt thân thể Diệp Viễn Sơn, vẫn chưa hết giận, nàng lại chém thi thể lão ra thành mấy đoạn.
Lúc này Diệp Viễn Sơn vẫn chưa chết hẳn, lão cảm nhận được từng phần cơ thể của mình đang chết dần, sự hoảng sợ bị phóng đại đến cực điểm, đến tiếng kêu thảm cũng không thốt ra nổi.
"Ân oán của chúng ta, đến đây là hết." Nói xong, Hỏa Khinh Nhu quay người đi về phía Trương Bất Phàm.
Tất cả những gì Hỏa Khinh Nhu làm, Trương Bất Phàm đứng cách đó không xa đều nhìn thấy rõ mồn một. Cậu không khỏi cảm thấy sau gáy lạnh toát, con mụ này cũng quá ác độc rồi, đắc tội nàng ta tuyệt đối không có kết cục tốt.
Trương Bất Phàm nghĩ đến việc mình từng nhìn sạch sành sanh thân thể nàng, không lẽ nàng cũng muốn giết mình luôn chứ?
Thật ra với thực lực của Trương Bất Phàm, cậu căn bản không cần sợ, nhưng cậu lại chột dạ. Con người một khi đã chột dạ, cảm xúc sẽ bị khuếch đại lên rất nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, cậu không khỏi rùng mình một cái.
"Tên Trọc, lại đây." Để cho an toàn, Trương Bất Phàm vẫy tay với Tên Trọc đang đứng trên mặt đất.
Tên Trọc hiểu ý, nhảy thẳng lên vai Trương Bất Phàm.
Hỏa Khinh Nhu đi tới cách Trương Bất Phàm ba mét thì dừng lại, ôn hòa mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Trương Bất Phàm." Trương Bất Phàm cũng không rõ Hỏa Khinh Nhu muốn làm gì, nhưng vẫn báo tên của mình.
"Hỏa Khinh Nhu." Hỏa Khinh Nhu báo tên mình xong, ngay lập tức, ánh mắt nàng như phun ra lửa, giận dữ nói: "Tên dâm tặc nhà ngươi, ta tìm ngươi khổ lắm rồi, nộp mạng đây!"
Trương Bất Phàm toàn thân giật nảy mình, vội vàng quay người bỏ chạy.
Tên Trọc đứng trên vai Trương Bất Phàm mặt đầy khó hiểu, nó vừa mới cứu người phụ nữ này, sao trong nháy mắt đã đòi đánh đòi giết bọn họ rồi?
Trương Bất Phàm vừa chạy được mười mấy mét, vị trí cậu vừa đứng đã bị một đạo kiếm quang của Hỏa Khinh Nhu đánh thành một cái hố to, bùn đất bay tứ tung.
"Ta nói cô có điên không vậy, vừa rồi ta còn cứu cô một mạng đấy!" Trương Bất Phàm lớn tiếng mắng.
"Ai cần ngươi cứu, mạng của ta có thể trả lại cho ngươi, nhưng ta nhất định phải móc mắt ngươi!" Hỏa Khinh Nhu xách kiếm đuổi theo, đằng đằng sát khí nói.
"Đậu phộng, cái đồ ngực to không não nhà cô, uống lộn thuốc à? Chẳng phải chỉ là nhìn trộm thân thể cô một chút thôi sao? Nếu không thì tôi đây cũng cởi sạch cho cô xem lại để huề vốn, có cần phải đao kiếm thế này không?" Trương Bất Phàm vội vàng chuồn đi, vừa chạy vừa mắng.
Tên Trọc cũng gật gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn Hỏa Khinh Nhu với vẻ hơi sợ hãi.
"Ngươi còn dám nói, a a a... Ta nhất định phải giết ngươi!" Hỏa Khinh Nhu tức đến mức ngực rung lên dữ dội, bước chân nhanh hơn, điên cuồng đuổi theo Trương Bất Phàm.
Trương Bất Phàm quay đầu liếc một cái, lập tức biến sắc. Cậu cũng không muốn gây sự với Hỏa Khinh Nhu, vào lúc này, vẫn là lòng bàn chân bôi dầu, chuồn trước rồi nói.
Trương Bất Phàm đột nhiên tăng tốc, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Hỏa Khinh Nhu.
Hỏa Khinh Nhu nhìn Trương Bất Phàm biến mất khỏi tầm mắt, nàng tức đến hung hăng dậm chân, lập tức vung trường kiếm trong tay một trận loạn xạ, mấy cây cổ thụ xung quanh nháy mắt gặp tai vạ.
Vốn dĩ Trương Bất Phàm cứu nàng một mạng, Hỏa Khinh Nhu đã định cho qua chuyện kia, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cà chớn của Trương Bất Phàm, nàng lại đột nhiên nổi giận, đến chính nàng cũng không biết tại sao.