Tại khu Trung Vi của dãy Vạn Phong.
Trương Bất Phàm tìm một bãi đất trống rồi dốc ngược nhẫn trữ vật, đổ ào ào toàn bộ linh dược bên trong ra ngoài.
Hơn hai trăm gốc linh dược chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt cậu. Đa số đều là linh dược từ tứ phẩm đến lục phẩm, chỉ tiếc một điều là không có vương phẩm nào.
Nhưng cũng không có gì lạ, linh dược muốn đạt đến vương phẩm thì ít nhất cũng phải mất vạn năm để trưởng thành. Coi như có đi nữa, e rằng cũng đã bị mấy con yêu thú Vương cấp kia xơi tái rồi.
Mắt Tên Trọc sáng rực lên, định lao thẳng vào đống linh dược.
Trương Bất Phàm nhanh tay lẹ mắt, túm Tên Trọc lại, nói: "Tên Trọc, khoan đã, để ta xem có thứ ta cần không."
Trương Bất Phàm đối chiếu với danh sách linh dược cần để cứu lão đầu tử, lục lọi trong đống dược liệu một hồi, quả nhiên tìm được năm sáu loại. Cất chúng đi xong, cậu mới quay sang nói với Tên Trọc: "Được rồi, giờ ngươi ăn đi."
Nói xong, Trương Bất Phàm thả Tên Trọc ra.
Mắt Tên Trọc sáng như đèn pha, nó lao thẳng vào đống linh dược, há miệng rộng ngoác. Vèo một cái, ngọn núi linh dược nhỏ đã bị nó nuốt chửng vào bụng.
Khóe miệng Trương Bất Phàm giật giật, mặt sa sầm lại, thầm nghĩ: "Cái máy nghiền tiền này, nuôi sao cho nổi?"
Tên Trọc quay đầu lại nhìn Trương Bất Phàm, vẻ mặt vẫn thòm thèm, ánh mắt như muốn hỏi: "Còn nữa không? Bấy nhiêu còn chưa đủ nhét kẽ răng."
Ăn cả núi linh dược như vậy mà Tên Trọc chẳng có thay đổi gì, điểm khác biệt duy nhất là trên cái đầu trọc lóc của nó mọc ra một cọng lông vũ bé tí hin.
[Kí chủ, thể chất của Tên Trọc cũng đỉnh thật đấy. Ăn cả đống linh dược như thế mà mọc được đúng một cọng lông vũ. ] Hệ Thống chậc lưỡi tấm tắc.
"Nói thừa!" Trương Bất Phàm mặt đen như đít nồi đáp lại.
"Thu thu thu!" Tên Trọc kêu một tiếng, khoe cọng lông vũ trên đầu cho Trương Bất Phàm xem, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Đi thôi, Tên Trọc, chúng ta nên ra ngoài rồi." Trương Bất Phàm chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức cọng lông vũ của Tên Trọc, khóe miệng giật giật, quay người đi ra ngoài.
Tên Trọc vội vàng nhảy lên vai Trương Bất Phàm. Nó cảm giác được đại ca hình như đang không vui, liền ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ vào mặt cậu.
Để ra dáng đại ca, Trương Bất Phàm cố nặn ra một nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu Tên Trọc, hào sảng nói: "Tên Trọc, cứ ngoan ngoãn đi theo đại ca, đám linh dược vừa rồi chỉ là đồ khai vị thôi. Trong tông môn của đại ca, linh dược nhiều vô kể, vương phẩm linh dược trồng cả ruộng, Hoàng phẩm cũng không thiếu, thậm chí còn có cả Đế phẩm linh dược trong truyền thuyết nữa cơ."
"Thu thu thu!" Tên Trọc phát ra tiếng kêu hưng phấn, lại cọ cọ vào mặt Trương Bất Phàm.
[Kí chủ, ngài chém gió thành bão thế, chính ngài có tin không?]
Trương Bất Phàm thầm đáp: "Ngươi thì biết cái gì, ta không nói vậy, Tên Trọc chẳng phải sẽ coi thường thằng đại ca này sao?"
[Nhưng cái bánh vẽ của ngài cũng to quá rồi đấy?]
Trương Bất Phàm nghiêm túc đáp lại trong đầu: "Ngươi biết cái gì, ta đây là đang bồi dưỡng tình cảm với Tên Trọc."
Hệ Thống: "..."
"Hống hống hống."
Đúng lúc này, một con yêu thú chặn đường Trương Bất Phàm, phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Trương Bất Phàm nhíu mày, cậu nhận ra con yêu thú này, là yêu thú cấp năm Huyết Khí Man Hùng.
Lúc này, trên người con Huyết Khí Man Hùng có vài vết thương, máu tươi vẫn còn đang chảy, hẳn là mới trải qua một trận đại chiến cách đây không lâu.
Nhìn bộ dạng hung tợn và cái miệng đầy máu của nó, hiển nhiên nó là kẻ chiến thắng.
Trương Bất Phàm còn nhớ có người treo thưởng Thú Đan của Huyết Khí Man Hùng, nhưng cậu chẳng có chút hứng thú nào với món linh khí ngũ phẩm kia. Nếu con Huyết Khí Man Hùng này biết điều, cậu cũng chẳng thèm để ý.
"Hống hống hống." Huyết Khí Man Hùng gầm lên mấy tiếng, chậm rãi đi về phía Trương Bất Phàm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu chằm chằm, lóe lên hung quang, dường như đã coi cậu là con mồi.
Trương Bất Phàm nhíu mày, liếc nhìn Tên Trọc trên vai. Theo lý mà nói, đến yêu thú Vương cấp còn sợ Tên Trọc, sao con Huyết Khí Man Hùng này lại chẳng có chút sợ hãi nào, chẳng lẽ ra đường quên mang não?
"Tên Trọc, con súc sinh này giao cho ngươi." Trương Bất Phàm nghiêng đầu nói với Tên Trọc.
"Thu thu thu!" Tên Trọc kêu mấy tiếng.
Trương Bất Phàm cũng chẳng biết Tên Trọc đang biểu đạt cái gì, cậu trực tiếp túm lấy Tên Trọc, ném tới trước mặt Huyết Khí Man Hùng, nói: "Tên Trọc, bem nó cho ta."
Tên Trọc quay đầu lại, ném cho Trương Bất Phàm một cái nhìn đầy oán trách, sau đó mới quay sang con Huyết Khí Man Hùng kêu mấy tiếng: "Thu thu thu!"
"Hống hống hống!" Huyết Khí Man Hùng trợn trừng hai mắt, gầm lên giận dữ với Tên Trọc trước mặt. Cái miệng to như chậu máu của nó chỉ cách Tên Trọc chưa đầy hai mét, tiếng gầm mang theo gió thổi đám lông tơ của Tên Trọc bay dạt về một phía.
"Tên Trọc, nói nhảm với nó làm gì, đập nó luôn đi!" Trương Bất Phàm khoanh tay đứng sau lưng, lớn tiếng chỉ huy.
"Thu thu thu!" Tên Trọc kêu một tiếng, từ trong miệng phun ra một cột sáng màu vàng, nháy mắt đập vào ngực Huyết Khí Man Hùng.
Con Huyết Khí Man Hùng cúi đầu nhìn ngực mình, thấy đến một cọng lông cũng chẳng rụng.
Trương Bất Phàm cũng ngớ cả người. Cậu vốn tưởng Tên Trọc chỉ cần một đòn là giải quyết được con Huyết Khí Man Hùng này, ai ngờ đòn tấn công của nó đến gãi ngứa cho đối phương cũng không đủ.
Huyết Khí Man Hùng dường như cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, nó gầm lên một tiếng giận dữ, giơ một bàn tay lên hung hăng vỗ về phía Tên Trọc.
Tên Trọc cũng không lùi bước, cứ thế ngẩng đầu nhìn Huyết Khí Man Hùng: "Thu thu thu!"
Trương Bất Phàm không nhìn nổi nữa, vung tay lên, một luồng linh khí gào thét tuôn ra, trực tiếp đánh nổ đầu con Huyết Khí Man Hùng.
Ầm ầm!
Cái xác không đầu của Huyết Khí Man Hùng ngã vật ra sau, làm tung lên một trận bụi mù.
"Tên Trọc, về thôi." Trương Bất Phàm vẫy vẫy tay với Tên Trọc đang ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Thu thu thu!" Tên Trọc kêu một tiếng, nhảy thẳng về vai Trương Bất Phàm.
"Hệ Thống, chuyện này là sao?" Trương Bất Phàm vô cùng khó hiểu.
[Kí chủ, Tên Trọc tuy có huyết mạch cường đại, nhưng nó cũng mới ra đời chưa được bao lâu, lông còn chưa mọc đủ hai cọng, ngài bắt nó đi bem nhau với yêu thú cấp năm, chẳng phải là làm khó nó sao?] Hệ Thống giải thích.
"Thấy nó hù được cả yêu thú Vương cấp, ta tưởng nó mạnh lắm chứ." Trương Bất Phàm có chút xấu hổ.
[Dù là yêu thú đỉnh cấp thì cũng cần thời gian trưởng thành. Có một số yêu thú đỉnh cấp vừa ra đời đã rất mạnh, nhưng cũng có một số lúc mới ra đời chẳng khác gì trẻ sơ sinh của loài người, Tên Trọc có lẽ thuộc loại thứ hai. ] Dừng một chút, Hệ Thống tiếp tục nói: [Con Huyết Khí Man Hùng này đẳng cấp không đủ, còn chưa cảm ứng được huyết mạch của Tên Trọc, cho nên nó mới không sợ. ]
Trương Bất Phàm gật đầu đồng tình, liếc nhìn Tên Trọc đang có chút ủ rũ, cậu đưa tay sờ sờ đầu nó, an ủi: "Lâm nguy không lùi, Tên Trọc, ngươi biểu hiện rất tốt, rất dũng cảm. Bây giờ đánh không lại cũng là chuyện bình thường, đợi ngươi lớn lên, thấy đứa nào ngứa mắt thì cứ đập nó."
Nghe lời Trương Bất Phàm, đôi mắt có chút ảm đạm của Tên Trọc lại một lần nữa sáng lên, nó ngẩng đầu ưỡn ngực: "Thu thu thu!"
"Ừm, thế mới phải chứ."
Trương Bất Phàm đi tới trước xác Huyết Khí Man Hùng, vung tay lên, trực tiếp xé nát thi thể nó, một viên Thú Đan màu đỏ máu cũng lăn ra.
Trương Bất Phàm nhặt viên Thú Đan lên, nghiêng đầu hỏi Tên Trọc: "Ăn không?"
Tên Trọc liếc nhìn viên Thú Đan một cái, lập tức lắc đầu.
Trương Bất Phàm thấy vậy cũng không nói gì, cất viên Thú Đan đi, tiếp tục đi ra ngoài.
Mười phút sau, Trương Bất Phàm nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía xa, cậu dùng thần thức quét qua, sắc mặt lập tức biến đổi: "Là nàng ta."