Trương Bất Phàm chạy một mạch ra khỏi dãy Vạn Phong, ngoảnh đầu lại nhìn mà lòng vẫn còn sợ hãi.
"Kí chủ, màn anh hùng cứu mỹ nhân ngon lành như thế mà lại bị ngài làm hỏng bét, ngài... ngài... ngài..." Hệ Thống cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Bộ ngươi tưởng ta muốn thế à? Ngươi xem cái tính khí của nàng ta đi, cái loại người như vậy sau này mà gả đi được mới là chuyện lạ đấy." Trương Bất Phàm cũng phiền muộn ra mặt, ban đầu còn nghĩ có thể hòa hoãn mối quan hệ, không ngờ bây giờ lại càng thêm bế tắc.
"Người ta có gả đi được hay không cũng không cần ngài lo. Huống hồ người ta vừa xinh đẹp, thiên phú lại tốt như vậy, e là người muốn cưới nàng phải xếp hàng dài cả cây số ấy chứ." Dừng một chút, Hệ Thống nói tiếp: "Giờ nói chuyện của ngài đi, có kế hoạch gì chưa?"
"Ta tạm thời cũng chẳng có kế hoạch gì, nhiệm vụ này độ khó không nhỏ rồi đây." Trương Bất Phàm vỗ trán, mặt mày ủ rũ đi về phía Vạn Phong Quan.
Tên Trọc đứng trên vai Trương Bất Phàm, tò mò nhìn ngó cảnh vật xung quanh, đôi mắt xanh như ngọc tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
"Kí chủ, ta lại nghĩ ra một cách, ngài có muốn nghe không?" Hệ Thống nói.
"Nói mau."
"Kí chủ, thực lực của ngài mạnh hơn Hỏa Khinh Nhu quá nhiều, cứ cho là đứng yên cho nàng ta chém, nàng ta cũng chẳng làm ngài bị thương được. Hay là lần sau gặp mặt, ngài cứ đứng yên cho nàng ta chém vài nhát xả giận là được chứ gì?" Hệ Thống đưa ra kế sách của mình.
"Ta nói này, não ngươi có vấn đề à? Đứng yên cho nàng ta chém?" Trương Bất Phàm quả quyết lắc đầu từ chối: "Đùa cái gì thế? Cái trò simp lỏ này, đời này ta không bao giờ làm, đừng có mà mơ."
"Vậy thì chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi." Hệ Thống im lặng một lúc rồi chậm rãi nói.
"Tuyệt chiêu gì?" Trương Bất Phàm đã chẳng còn trông mong gì vào mấy ý tưởng ngu ngốc của Hệ Thống, nhưng bây giờ cậu cũng không có cách nào hay hơn, đành nghe thử xem nó nói nhảm cái gì.
"Tuyệt chiêu này của ta đảm bảo thành công, chỉ xem ngài có đủ bản lĩnh không thôi?"
"Nực cười, dưới gầm trời này còn ai bản lĩnh hơn ta sao? Nói đi, ta phải làm thế nào?" Trương Bất Phàm vung tay, ra vẻ bá khí ngút trời.
Tên Trọc đứng trên vai cậu cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó nhìn dáng vẻ của Trương Bất Phàm, cũng tỏ vẻ vô cùng tán đồng mà gật gật đầu.
"Vậy thì tốt, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra." Hệ Thống im lặng một hồi, dường như đang sắp xếp lại ngôn từ, sau đó chậm rãi nói: "Lần sau gặp lại Hỏa Khinh Nhu, nếu nàng ta còn dám đuổi giết ngài, ngài cứ việc khống chế nàng ta lại. Nàng ta dám mắng một câu, ngài liền quất cho một phát vào mông. Mắng nữa thì quất nữa, cứ đánh đến khi nào nàng ta chịu giảng hòa, đánh cho nàng ta khóc mới thôi."
"Cách này của ngươi thực hiện thì không khó, nhưng ngươi chắc là làm vậy không phải đang chuốc thêm thù oán à?" Trương Bất Phàm sờ cằm suy tư một chút, hỏi lại.
"Phụ nữ là một loài động vật rất kỳ quái, cũng rất khó hiểu. Mỗi lần ngài nhìn thấy nàng ta liền chạy, nàng ta sẽ cảm thấy ngài yếu đuối. Chỉ cần ngài cứng rắn lên, nàng ta sẽ ngoan ngoãn dịu dàng như một con mèo nhỏ thôi." Hệ Thống nói ra quan điểm của mình.
Trương Bất Phàm vô cùng đồng tình mà gật đầu: "Được, cứ làm như vậy."
Tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ, Trương Bất Phàm rất vui vẻ, cậu dắt theo Tên Trọc đi vào một quán rượu, gọi vài món ăn và một bầu rượu.
Tổ hợp kỳ quái giữa Trương Bất Phàm và Tên Trọc quả nhiên đã thu hút không ít ánh mắt tò mò, chỉ là Tu Chân giới không thiếu chuyện lạ, bọn họ liếc qua một cái rồi cũng mất đi hứng thú.
"Tên Trọc, đây là món ngon của Nhân tộc, ngươi có muốn nếm thử không?" Trương Bất Phàm phát hiện Tên Trọc dường như rất tò mò với đồ ăn trên bàn, bèn mở miệng hỏi.
Tên Trọc từ trên vai Trương Bất Phàm nhảy xuống bàn, dí mỏ vào đĩa thức ăn hít hít, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Trương Bất Phàm gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, vẻ mặt đầy thỏa mãn nói: "Tên Trọc, ngon lắm, ngươi thử xem!"
Thật ra Trương Bất Phàm muốn để Tên Trọc thử là vì có tính toán của riêng mình, chủ yếu là Tên Trọc quá kén ăn, chỉ thích linh dược, đến Thú Đan cấp năm nó còn chẳng thèm ngó tới, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu nuôi không nổi mất.
Tên Trọc gật gật đầu, sau đó ngậm một miếng thịt kho tàu nuốt vào, lập tức, đôi mắt xanh như ngọc của nó sáng lên rực rỡ.
"Thế nào, ngon không?" Trương Bất Phàm trong lòng vui như mở cờ, đưa tay sờ sờ đầu Tên Trọc, hỏi.
Tên Trọc gật đầu lia lịa, nhìn những món ăn khác với vẻ kích động.
"Ha ha, muốn ăn gì cứ ăn, không đủ ta gọi thêm." Trương Bất Phàm cười ha hả, rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Rất nhanh, một người một chim ăn quên cả trời đất, Tên Trọc thậm chí còn học được cả cách uống rượu.
Ở bàn bên trái Trương Bất Phàm, mấy người kia nhìn cậu và Tên Trọc như nhìn hai thằng ngốc.
Trương Bất Phàm cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, lúc này cậu thật sự rất vui, đã giải quyết được một nỗi lo trong lòng.
Đột nhiên, tiếng bàn tán cách đó không xa thu hút sự chú ý của cậu.
Tại bàn thứ hai bên phải Trương Bất Phàm, có hai người đang ngồi, một gã trung niên béo ú, một lão già áo xám.
"Cổ lão, ngài có nghe nói không? Hôm qua sâu trong khu Nội Vi truyền ra tiếng gầm của yêu thú Vương cấp đấy." Gã trung niên béo ú hỏi lão già áo xám đối diện.
"Có nghe qua một chút, mà còn không chỉ có một con yêu thú Vương cấp." Lão già áo xám gật gật đầu.
"Ngài nói xem có phải trong khu Nội Vi xuất hiện bảo vật gì, nên mấy con yêu thú Vương cấp này mới ra tay tranh đoạt không?" Gã trung niên mở miệng hỏi.
"Không rõ nữa, khu Nội Vi quá nguy hiểm, thực lực không đủ thì chẳng mấy ai dám vào." Lão già áo xám lắc đầu, rồi như nghĩ ra điều gì, nói tiếp: "Sáng nay nghe nói có cả cường giả cấp Phong Vương tiến vào rồi đấy."
"Ai, thôi kệ, chuyện của mấy vị tai to mặt lớn đó, cũng không phải chúng ta có thể tham gia." Gã trung niên béo ú thở dài một hơi: "Cứ cho là thật sự có bảo vật gì, cũng chẳng đến lượt chúng ta."
Lão già áo xám gật đầu đồng tình.
Trương Bất Phàm thu lại sự chú ý, nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Tên Trọc, mà lúc này Tên Trọc đang uống rượu, đến mức cắm cả cái đầu chim của nó vào trong bầu rượu.
Nếu bọn họ biết Tên Trọc là từ khu vực trung tâm đi ra, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Ăn uống no nê xong, Trương Bất Phàm tìm một nhà trọ, tính toán tắm rửa trước, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe. Sống trên đời, quan trọng nhất là phải biết hưởng thụ, dù sao tu vi của cậu đều là Hệ Thống cho, còn tu luyện cái rắm gì nữa.
Tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Trương Bất Phàm nằm thẳng cẳng trên giường bắt đầu ngủ.
Hôm sau.
Trương Bất Phàm chậm rãi mở mắt, phát hiện Tên Trọc đang cuộn tròn bên cạnh, mắt nhắm nghiền, ngủ say sưa.
"Tên Trọc!" Trương Bất Phàm đưa tay đẩy Tên Trọc một cái.
Tên Trọc mở mắt, sau đó đứng dậy, vươn vai duỗi cánh, trông vô cùng khoan khoái.
"Tên Trọc, ngươi không cần tu luyện à?"
"Thu thu thu!" Tên Trọc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Nó hỏi tu luyện là cái gì?" Hệ Thống giải thích.
"Không có gì, đi thôi, chúng ta đi làm chuyện chính."
Trương Bất Phàm đã ngủ cả một ngày trời, nghỉ ngơi đủ rồi, cũng nên lên đường đến quận Thanh Dương tìm Tưởng Gia báo thù.
Một người một chim lại vào quán rượu đánh chén một bữa no nê, mới đủng đỉnh lên đường tiến về quận Thanh Dương.
Dù sao bọn họ cũng không vội, hơn nữa, Tưởng Gia ở ngay quận Thanh Dương, cũng chẳng chạy đi đâu được.
"Dâm tặc, còn chạy đi đâu!"
Đột nhiên, sau lưng Trương Bất Phàm truyền đến một tiếng quát khẽ.