Trương Bất Phàm chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ vài cú lách mình đã lao ra khỏi Âm Phong Hạp Cốc với tốc độ kinh người.
Lúc này, tiếng thú gầm vẫn còn vang vọng, dường như truyền đến từ tận sâu trong khu Nội Vi.
Trương Bất Phàm cũng không biết là yêu thú cấp bậc gì lại có thể gầm lên như vậy, tiếng gầm chấn động đến mức thần hồn của cậu cũng phải rung lên.
Trương Bất Phàm mặt mày kinh ngạc, lòng đầy nghi hoặc, thầm hỏi trong đầu: "Hệ Thống, đây là yêu thú gì thế?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Hiểu biết của ta về thế giới này cũng sàn sàn như ngươi thôi."
Trán Trương Bất Phàm sa sầm lại, mình vớ phải cái Hệ Thống quái quỷ gì thế này, cái gì cũng không biết, khác một trời một vực với mấy hệ thống trong tiểu thuyết ở kiếp trước.
"À, khụ khụ, thật ra ta chỉ là một luồng ý thức của Hệ Thống, rất nhiều quyền hạn của Hệ Thống vẫn chưa được mở khóa." Hệ Thống ho khan hai tiếng ra vẻ, rồi lập tức cam đoan: "Nhưng ngươi yên tâm, theo thời gian, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ngày càng nhiều, quyền hạn của ta cũng sẽ ngày càng lớn. Đến lúc đó không dám nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, nhưng những gì ngươi muốn biết, về cơ bản ta đều có thể giải đáp."
Khóe miệng Trương Bất Phàm giật giật, bực bội hỏi: "Vậy ngươi nói xem, bây giờ ngươi còn có tác dụng gì?"
"Kí chủ, tác dụng của ta nhiều lắm chứ, ví dụ như những đêm khuya thanh vắng ta có thể bầu bạn với ngài, xoa dịu nỗi trống rỗng cô đơn sâu trong tâm hồn ngài, còn có mấy cái âm thanh kia kìa, ta cũng có thể thử học theo cho ngài nghe, còn có..."
"Dừng!" Trương Bất Phàm không nhịn được nữa, vội vàng cắt ngang cái Hệ Thống dở hơi này, nếu không đợi một lát không biết nó còn nói ra được những lời kinh thiên động địa gì nữa.
"Viên Thú Đan này dùng thế nào?" Trương Bất Phàm xoay xoay viên Thú Đan của Âm Hồn Thú trong tay, hỏi Hệ Thống.
"A a a, cái này ta biết, ngươi chỉ cần lấy tấm lệnh bài kia ra, đặt Thú Đan lên là được." Hệ Thống vội vàng đáp lại đầy hưng phấn, như thể đang cố chứng tỏ mình không phải kẻ vô dụng.
Trương Bất Phàm chẳng thèm để ý đến cái Hệ Thống đang ra sức thể hiện, trực tiếp lấy Tông Môn Lệnh Bài từ trong nhẫn trữ vật ra, đặt viên Thú Đan trong tay lên trên.
Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, viên Thú Đan vừa tiếp xúc với lệnh bài, dường như nhận được một lực hút nào đó, cả viên Thú Đan cứ thế chìm vào bên trong lệnh bài, biến mất không còn tăm hơi.
"Lão đầu tử, người có nghe thấy con nói không?" Trương Bất Phàm khẽ hỏi tấm lệnh bài.
Không có bất kỳ lời hồi đáp nào.
Cậu nghĩ có lẽ lão đầu tử đang ở dạng hồn thể, không thể trực tiếp mở miệng, bèn dùng thần thức truyền âm hỏi lại một lần nữa, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào.
"Chẳng lẽ toi rồi?" Trương Bất Phàm gõ gõ lệnh bài, lại đặt lên tai lắc lắc, vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì.
Loay hoay nửa ngày cũng không có phản ứng, Trương Bất Phàm không khỏi có chút hoảng, vội vàng hỏi: "Hệ Thống, rốt cuộc là thế nào, lão đầu tử sẽ không ngủm củ tỏi rồi chứ?"
"Cái này ta biết, ông ấy..." Hệ Thống đã sớm sốt ruột chờ đợi, thấy Trương Bất Phàm hỏi, nó nóng lòng giải đáp.
Có điều nó một câu còn chưa nói hết, đã bị Trương Bất Phàm cắt ngang: "Mẹ nó, biết sao không nói sớm?"
"Kí chủ, ngài có hỏi đâu. Với lại, chuyện nhỏ thế này, ta tưởng ngài cũng biết rồi chứ."
Hệ Thống nói nghe có vẻ đương nhiên, nhưng Trương Bất Phàm lại nghe ra được vẻ đắc ý trong giọng điệu của nó.
"Thôi được, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì." Trương Bất Phàm cũng không muốn tiếp tục đôi co với cái Hệ Thống không có não này.
"Nguyên nhân rất đơn giản, linh hồn của Lý Chung Đạo tuy đã được thu vào, nhưng giờ phút này đang vô cùng suy yếu. Nói một cách dễ hiểu thì linh hồn của ông ấy hiện đang trong trạng thái hôn mê."
"Thú Đan của Âm Hồn Thú tuy có thể chữa trị linh hồn, nhưng cũng cần thời gian, huống hồ linh hồn của Lý Chung Đạo vẫn đang hôn mê, đợi đến khi linh hồn ông ấy tỉnh lại, tự nhiên có thể tự mình chữa thương." Hệ Thống thao thao bất tuyệt giải thích.
"Nói nhiều thế, trọng điểm đâu? Lão đầu tử còn nguy hiểm không?" Trương Bất Phàm hỏi.
"Trong vòng ba năm sẽ không có nguy hiểm." Hệ Thống trả lời.
"Được rồi, thật ra ta hỏi vậy cũng là cố ý thử ngươi thôi. Đáp án tuy không hoàn hảo như ta biết, nhưng cũng coi như tạm được." Trương Bất Phàm vung tay, ra vẻ cao thâm nói.
Lý Chung Đạo không có nguy hiểm, Trương Bất Phàm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hệ Thống: "..."
Đúng lúc này, sâu trong dãy Vạn Phong lại truyền đến mấy tiếng thú gầm: "Gào! Gào gào!"
Trương Bất Phàm cất Tông Môn Lệnh Bài đi, nhìn về phía sâu nhất của dãy Vạn Phong, mày nhíu lại.
Con yêu thú phát ra tiếng gầm này chắc chắn rất mạnh, nhưng Trương Bất Phàm dường như nghe ra được sự bất an, nói đúng hơn là hoảng hốt trong tiếng gầm của nó.
Rốt cuộc là sự tồn tại thế nào mới có thể khiến nó hoảng sợ đến vậy.
"Có nên vào xem thử không nhỉ?" Nói không tò mò là nói dối, nhưng Trương Bất Phàm cũng rất quý cái mạng của mình, nếu biết rõ bên trong có nguy hiểm, cậu tuyệt đối sẽ trốn thật xa.
Mặc dù cậu rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng lỡ có chuyện gì thì sao? Mới qua được hai ngày sung sướng, cậu cũng không muốn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này cho kỹ đã phải nằm lại đây.
"Hệ Thống, ngươi nói xem với thực lực của ta, có bem lại con yêu thú kia không?" Trương Bất Phàm hỏi Hệ Thống.
Chỉ là Hệ Thống im re, không hó hé nửa lời, dường như vẫn còn đang dỗi.
Trương Bất Phàm cũng biết là vì sao, xấu hổ cười cười, nói: "Ha ha, Hệ Thống, vừa rồi ta đùa thôi, lần này ta không biết thật, cho ta xin ý kiến đi."
"Yên tâm đi, với thực lực của ngươi, chỉ cần không tự đi tìm chết, trên cái đại lục này có lẽ không ai giết được ngươi đâu." Hệ Thống chậm rãi nói.
"Thật không? Nhưng tiếng gầm của con yêu thú này khiến linh hồn ta cũng cảm thấy hơi rung động, ta cứ thế đi qua, liệu nó có trực tiếp xử lý linh hồn của ta không?" Trương Bất Phàm cuối cùng cũng hỏi ra nỗi lo của mình.
"Không sao, cái khác ta không dám chắc, nhưng linh hồn của ngươi tuyệt đối không chết được. Phải biết rằng, linh hồn của ngươi là mang theo Hệ Thống đấy."
"Còn về việc tại sao con yêu thú kia có thể làm linh hồn ngươi rung động, ta nghĩ là do linh hồn của ngươi chưa đủ mạnh. Phần thưởng cho ngươi là tu vi, còn sức mạnh linh hồn chỉ là phụ, cho nên không mạnh lắm. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, có Hệ Thống ở đây, linh hồn của ngươi hoàn toàn có thể kê cao gối mà ngủ." Hệ Thống giải thích cặn kẽ.
"Thì ra là thế, vậy thì ta còn sợ qué gì nữa! Đi, vào xem là mèo hoang chó dại nào đang sủa bậy." Vẻ do dự trên mặt Trương Bất Phàm nháy mắt biến mất, cậu ngẩng đầu ưỡn ngực tiến về phía sâu trong dãy Vạn Phong.
Hệ Thống cạn lời, nhưng nó vẫn luôn tự an ủi mình, quen là được thôi, quen là được thôi.
Xác định phương hướng xong, Trương Bất Phàm liền đi thẳng vào trong, lần này không vội, cậu cũng không đi quá nhanh.
Một giờ sau, Trương Bất Phàm xuyên qua ranh giới giữa khu Trung Vi và Nội Vi.
Sau khi tiến vào Nội Vi, thần thức của Trương Bất Phàm cũng bị cản trở rất nhiều, chỉ có thể dò xét trong phạm vi khoảng ba cây số.
Lần này Trương Bất Phàm đi vào cũng chỉ muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không có mục đích rõ ràng, cho nên cậu dứt khoát thu thần thức lại, chỉ bao trùm trong phạm vi trăm mét quanh người.
"Gào gào gào!"
"Hú hú hú!"
"Gào gào gào!"
Tiếng gầm của con yêu thú kia lại vang lên, lần này ngoài tiếng gầm đó ra, Trương Bất Phàm còn nghe thấy tiếng gầm của những con yêu thú khác, nhưng khoảng cách khá xa, nghe không được rõ lắm.
Xem ra loại yêu thú này không chỉ có một con. Trương Bất Phàm cũng không hề sợ hãi, chạy thẳng về phía con yêu thú gần mình nhất.
Khi nhìn thấy con yêu thú kia và cảm nhận được luồng khí tức tỏa ra từ người nó, Trương Bất Phàm không khỏi kinh hãi.