Chương 8

Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi

Đại Hắc Qua Qua 05-11-2025 12:27:39

Giang Chi Vi cũng không phải kẻ ngốc, cô liền buông Lâm Thúy Tú ra, tiện tay vớ luôn con dao bổ củi dựa bên tường. "Em dâu, em làm gì vậy? Dù có chuyện gì lớn đến đâu cũng không thể ra tay đánh người được! Huống hồ bà ấy còn là mẹ chồng của em đấy!" Trong mắt Trần Linh lóe lên một tia hả hê, nhưng vẫn vội quay sang khuyên can Giang Chi Vi, chỉ là khóe miệng cô ta thì không tài nào nhịn được mà cứ nhếch lên. Sướng quá đi mất! Mụ già chết tiệt này cũng có ngày hôm nay! Giang Chi Vi cười lạnh một tiếng: "Hừ! Đứng nói chuyện không biết đau lưng, chuyện này cũng có phần của chị, tôi còn lạ gì chị nữa? Lâm Thúy Tú đến đây đòi tiền thách cưới, là do chị xúi giục chứ gì?" Giang Chi Vi dựa người vào tường, tay siết chặt con dao, ánh mắt găm chặt vào Cố Mạc Phi. Lâm Thúy Tú rúc vào lòng con trai, miệng không ngừng kêu "ái ui ái ui" khiến Cố Mạc Phi tức đến nắm chặt cả tay lại! Lâm Thúy Tú vừa khóc vừa kể lể, lời nào lời nấy nghe thảm thiết vô cùng: "Mạc Phi ơi, nếu con đến muộn một chút nữa thôi là mẹ không còn được gặp các con nữa rồi... Con Giang Chi Vi nó điên rồi, không nói không rằng đã lao vào đánh mẹ, mẹ... Mẹ... Ái ui... Mẹ đã tạo cái nghiệt gì thế này! Số tôi khổ quá mà, vớ phải đứa con dâu như cô hu hu hu..." Nghe vậy, không ít người bắt đầu chỉ trỏ về phía Giang Chi Vi. "Đúng thế, dù thế nào cũng không thể đánh người được!" "Này vợ Cố Chiến, mau xin lỗi mẹ chồng đi!" "Sao thế nhỉ, sao tự dưng lại thay đổi tính nết như vậy..." Giang Chi Vi "phì" một tiếng: "Bảo tôi xin lỗi à? Nằm mơ đi! Con trai do chính bà đẻ ra mà lại đi đòi tiền thách cưới của tôi, có phải con của tôi đẻ ra đâu mà đòi! Mở miệng ra là 288 đồng? Thế nhà anh cả góp bao nhiêu? Nếu anh ấy cũng góp 288 đồng, thì nhà hai chúng tôi cũng sẽ góp 288 đồng!" Cố Mạc Phi vốn định nói gì đó liền im bặt, sau đó anh ta quay sang hỏi mẹ mình: "Mẹ! Mẹ thật sự đòi em dâu hai 288 đồng à!" "Mẹ... Mẹ không có..." Lâm Thúy Tú đương nhiên là chưa nói, bà ta còn chưa kịp mở miệng đã bị Giang Chi Vi đè ra đất đánh rồi, chuyện đó sớm đã bị bà ta quẳng ra sau đầu... Giang Chi Vi tức quá hóa cười: "Không có? Sao lại không có? Bà không chỉ đòi tôi 288 đồng mà còn định lấy cả lương của Cố Chiến nữa. Anh ấy ở ngoài kia bán mạng mới kiếm được 35 đồng một tháng, chỉ vừa đủ cho ba mẹ con tôi ăn uống. Bà nói gì, bà lấy lương đi rồi mỗi tháng cho tôi 5 đồng? Tôi có phải nên cảm ơn bà không?" "Mọi người phân xử giúp đi, tôi gả về nhà họ Cố cũng đã 5 năm rồi, hai đứa con cũng sắp bốn tuổi. Con người tôi thế nào mọi người đều rõ, có bao giờ tôi nói một tiếng "không" chưa?" Giang Chi Vi nói đến đây thì mắt đỏ hoe, cô vốn đã xinh đẹp, giờ khóc lên trông lại càng như tiên nữ rơi lệ, khiến người ta đau lòng. Cô lại khóc lóc thảm thiết nói tiếp: "Lúc tôi sinh hai đứa, bị băng huyết suýt nữa thì mất mạng, nhưng vẫn liều chết sinh ra một cặp long phụng, bà Lâm Thúy Tú này một ngày ở cữ cũng không chăm tôi, một ngày trông con cũng không giúp, tôi cũng chẳng nói gì, đều nhịn xuống." "Lần này bà ta quá đáng lắm, sức khỏe tôi không tốt, không đi làm được, cả nhà bốn miệng ăn chỉ trông vào 35 đồng của Cố Chiến, trong 35 đồng đó, có 5 đồng là đưa cho các người... Bà lấy hết của tôi, chỉ để lại cho tôi 5 đồng, ba mẹ con tôi ăn gì, uống gì?"