Chương 20

Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi

Đại Hắc Qua Qua 05-11-2025 12:30:47

"Đúng thế! Bọn cháu đều nghe thấy, mấy quả trứng gà rừng lận đấy! Đều cho dì Giang rồi. Bác gái, bác chưa được ăn bao giờ phải không ạ!" "Đáng đời!" Trần Linh nghe xong mà tức sôi máu, cô ta vừa mới chịu ấm ức ở chỗ Giang Chi Vi, con nhóc chết tiệt Cố Tiểu Vũ này đã quay khuỷu tay ra ngoài. Còn vác cái mặt dày đi biếu xén đồ ăn cho người ta, còn mấy quả trứng gà rừng ngon lành nữa chứ? Người ta nói con gái đúng là lũ sói mắt trắng nuôi không thân. Huống hồ con nhóc chết tiệt Cố Tiểu Vũ này còn không phải do cô ta đẻ ra, quả nhiên càng nuôi không thân. Thế là Trần Linh còn chẳng thèm về nhà mà chạy thẳng đến nhà Giang Chi Vi, cô ta đánh không lại cô chẳng lẽ còn không dạy dỗ được Cố Tiểu Vũ sao? "Cố Tiểu Vũ! Tao đang gọi mày đấy, mày có nghe thấy không?" Bàn tay của Trần Linh đập vào cánh cửa gỗ vang lên từng tiếng, trên mặt vẫn còn một dấu tát không rõ lắm. Giang Chi Vi nhíu mày đi từ trong nhà ra, cô đi đến trước mặt Cố Tiểu Vũ, cô bé sợ hãi, cả người không kìm được mà run lên, răng cắn chặt môi: "Dì hai... Con xin lỗi..." Giang Chi Vi cúi xuống để tầm mắt ngang với cô bé, giọng điệu dịu dàng và bình tĩnh: "Không sao, không liên quan đến con, con dẫn các em vào trong đi, dì sẽ xử lý." Cố Tiểu Vũ nhìn vào mắt cô, dần dần bình tĩnh lại: "Dạ..." Cố Tri Ngữ lắc đầu, không muốn vào trong: "Mẹ ơi..." "Con muốn bảo vệ mẹ..." Cố Tri Tân lại càng không chịu, cậu bé là đàn ông con trai, phải bảo vệ mẹ. Lòng Giang Chi Vi ấm lại, cô đưa tay xoa đầu hai đứa con, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: "Nghe lời nào, mẹ lợi hại lắm đấy." Trần Linh thấy Cố Tiểu Vũ không mở cửa, đành quay sang chửi Giang Chi Vi: "Cố Tiểu Vũ! Giang Chi Vi! Các người mau mở cửa ra, hôm nay chuyện này không cho tôi một lời giải thích thì không xong đâu! Em dâu lớn tướng rồi mà? Đồ của con nít đưa cũng không biết xấu hổ mà cứ nhận lấy hết à?" "Ối dào, Trần Linh lại làm gì đấy? Hôm qua vừa mới bị người ta đánh mà cô quên rồi à?" "Tôi nói này Trần Linh, cô có thể yên tĩnh một chút được không? Cô không cần ngủ, chúng tôi ăn cơm xong còn phải ngủ một lát đấy!" "Ồn chết đi được!" Xung quanh ngày càng có nhiều tiếng bất mãn, nhưng Trần Linh cứ như không nghe thấy, vẫn dùng sức đập cửa, lớn tiếng chửi bới Giang Chi Vi. Bỗng nhiên, cánh cửa được mở ra, bàn tay của Trần Linh còn chưa kịp thu về, cứ thế tát vào vai Giang Chi Vi một tiếng "chát" vang lên, xung quanh lập tức im phăng phắc... Ánh mắt Giang Chi Vi rơi trên bàn tay của Trần Linh, khóe miệng khẽ nhếch lên, và rồi, cô ra tay! "Trần Linh, tôi ra đây vốn định nói lý lẽ với chị, chị lại dám ra tay đánh tôi!" Giang Chi Vi xông lên đẩy Trần Linh ra ngoài, một cái, hai cái. Trần Linh suýt nữa thì không đứng vững, bị cô đẩy ngã xuống đất: "Giang Chi Vi! Cô cố ý à?" "Tôi cố ý? Rốt cuộc là tôi cố ý hay là chị? Chị đánh tôi một cái trước, bây giờ lại ở đây vừa ăn cướp vừa la làng à? Mọi người đều thấy cả rồi nhé, Trần Linh vừa mới tát tôi một cái đấy!" Trần Linh cười lạnh, né sang một bên: "Tôi không cố ý, chỉ là không kịp thu tay lại thôi! Ngược lại là cô đấy, Giang Chi Vi, đồ của con nít mà cô cũng giành, cô có thấy cô hạ tiện không chứ?"