Chương 2

Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi

Đại Hắc Qua Qua 05-11-2025 12:25:58

Kiếp trước, cái chết của cô đã mang đến nỗi đau vô tận cho cậu và mợ, họ cách dăm ba bữa lại đến gây sự một lần. Thấy hai đứa cháu ngoại sống không bằng chết, không biết họ đã gây gổ với mụ già kia bao nhiêu trận, giành giật hai đứa trẻ bao nhiêu lần. Trần Chu Lị vội vàng đóng cửa lại. Bà đến để đưa tiền lương tháng này của Cố Chiến cho Giang Chi Vi, nhân tiện khuyên giải cô vài câu. Vừa thấy cháu gái khóc, mặt Trần Chu Lị lập tức trầm xuống, bà vội bước đến bên giường: "Có phải mụ già chết bầm kia lại bắt nạt con không?" Giang Chi Vi do một tay Trần Chu Lị nuôi lớn. Trước đó, mẹ cô một mình gà mái nuôi con đến năm cô ba tuổi thì qua đời vì lao lực quá độ. Sau đó cô bị gửi về nhà ông nội, bị đối xử tệ bạc suốt bốn năm, cuối cùng vẫn là Tưởng Lợi Minh, cậu của cô, không đành lòng nên mới đón cô về nhà. Lúc đó, Trần Chu Lị thấy Giang Chi Vi một thân một mình đáng thương, lại thêm dáng vẻ xinh xắn, cộng với lời nói ra nói vào của Tưởng Lợi Minh, bà liền mềm lòng nhận nuôi Cứ thế hai vợ chồng họ nuôi cô suốt mười năm. Mãi cho đến năm mười tám tuổi, Giang Chi Vi kết hôn với Cố Chiến. Giang Chi Vi lắc đầu, dang tay ôm chầm lấy Trần Chu Lị, người trông chỉ mới ngoài ba mươi. Cô nhớ mợ quá. Trần Chu Lị sững cả người, chẳng phản ứng kịp. [Con bé này hôm nay làm sao vậy? Phải chịu ấm ức đến mức nào cơ chứ!] "Sao Sao thế Con chịu ấm ức gì à, cứ nói với mợ, mợ tát cho chúng nó một bạt tai!" Trần Chu Lị lo lắng đến luống cuống, đến tay chân cũng không biết phải đặt vào đâu. Giọng Giang Chi Vi rầu rĩ, vòng tay đang ôm Trần Chu Lị vẫn siết chặt: "Không có gì ạ Con chỉ nhớ mợ thôi. Mợ ơi, con sẽ hiếu thảo với mợ." Cô cháu gái đột nhiên nói một câu như vậy khiến Trần Chu Lị bật cười: "Sao thế? Gặp ác mộng à? Con bé này, đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi mà còn làm nũng." Trái tim Trần Chu Lị mềm nhũn ra. Đứa cháu gái này của bà từ nhỏ đã hiểu chuyện, không tranh không giành, lại còn tốt bụng. Bà lo nhất là gả cô đi sẽ bị người ta bắt nạt, cho nên lúc Cố Chiến đến hỏi cưới, yêu cầu duy nhất của bà chính là phải ra ở riêng. Chỉ cần ra ở riêng, trong căn nhà nhỏ của mình, Giang Chi Vi có thể muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng bà qua lại giúp đỡ một tay, cuộc sống của Giang Chi Vi ít nhất sẽ không quá vất vả. Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Chu Lị lại xấu đi: "Trước khi cưới mợ đã nói với con rồi, mẹ của Cố Chiến không phải là người dễ chung sống mà con không tin, bây giờ biết khóc rồi à? Hồi trước mợ nói mà con có chịu nghe câu nào đâu! Nghe nói thằng ba nhà họ sắp cưới vợ à? Mụ già đó lại đòi tiền con phải không?" Trần Chu Lị đưa tay cốc nhẹ vào trán Giang Chi Vi, rõ ràng không dùng sức mấy mà trán cô vẫn ửng đỏ một mảng, khiến bà lại thấy xót xa. Giang Chi Vi buông tay đang ôm Trần Chu Lị ra, mắt lóe lên, người đó vẫn chưa cưới vợ? Vậy là cô đã quay về đúng thời điểm trước khi mụ già kia đến đòi tiền lương. Giang Chi Vi cười lạnh một tiếng: "Mợ yên tâm, lần này đừng hòng có ai lấy được một đồng nào từ tay con!" Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, nụ cười này lại có chút gì đó ma mị. Trần Chu Lị nhìn cháu gái mà lắc đầu. [Sao mình lại có thể nghĩ như vậy chứ, một người đang yên đang lành sao lại có cảm giác ma quái được! Phỉ phui phỉ phui!]