Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi
Đại Hắc Qua Qua05-11-2025 12:27:25
"Ái ui!"
Mặt bà ta áp thẳng xuống đất, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi hôi thối y như mùi phân gà!
"Giang Chi Vi! Mày dám đánh tao à?"
Lâm Thúy Tú lật người, định vùng dậy đánh lại Giang Chi Vi. Ở cái thời này, chuyện mẹ chồng nàng dâu đánh nhau là thường tình. Có những cô con dâu ghê gớm cho rằng chỉ có vũ lực mới áp chế được nhà chồng, không để họ bắt nạt!
Giang Chi Vi ngồi đè lên người Lâm Thúy Tú, đuôi mắt cô đỏ ngầu, sự căm hận trong ánh mắt gần như sắp trào ra ngoài: "Tôi không chỉ đánh bà, tôi còn muốn giết bà nữa kìa! Lâm Thúy Tú, cái đồ già chết bằm. Tôi còn chưa tìm bà tính sổ thì bà đã muốn đánh tôi rồi. Nếu hôm nay tôi còn để bà bắt nạt nữa thì tôi sống trên đời này cũng uổng phí!"
Hai đứa trẻ thấy tình hình không ổn, bèn nhìn nhau một cái rồi lập tức đóng sập cổng lại.
Liễu Thúy Hoa vội vã chạy tới, nhưng cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy cảnh Lâm Thúy Tú bị Giang Chi Vi đè dưới đất mà đánh.
Có lẽ là do dáng vẻ của Giang Chi Vi lúc đó quá đáng sợ, nên Liễu Thúy Hoa đã cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy, bà ta liền quay người chạy đi tìm người giúp đỡ.
Liễu Thúy Hoa chạy một mạch đến tận cửa nhà anh cả Cố, cả gia đình anh ta dường như đã ăn cơm xong, đang ngồi xổm trước cửa hút thuốc.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Liễu Thúy Hoa la lối om sòm: "Không xong rồi, không xong rồi! Lâm Thúy Tú bị con dâu hai đè ra đất đánh kìa!"
"Cố Mạc Phi, cậu mau ra xem đi! Mẹ cậu sắp bị em dâu hai của cậu đánh chết rồi!"
"Ối giời ơi! Không xong rồi, không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Bà ta cứ thế la hét suốt cả quãng đường, không ít người đang ăn cơm trong nhà cũng phải bưng bát chạy ra xem.
"Sao thế nhỉ?"
"Cái gì? Ai đánh ai cơ?"
"Ai đánh ai thế!"
Liễu Thúy Hoa vừa chạy về phía trước vừa la lớn: "Giang Chi Vi đánh Lâm Thúy Tú đấy! Đè ra đất mà đánh!"
"Ối chà! Phải đi xem mới được!"
"Tôi cũng đi, tôi cũng đi! Chuyện này hiếm thấy lắm nha, ai mà chẳng biết Giang Chi Vi là cô gái hiền nhất xóm chứ!"
"Hiền mấy mà gặp phải bà già như Lâm Thúy Tú hay gây sự thì cũng chịu thôi! Mau đi xem đi, kẻo lại xảy ra chuyện thật bây giờ."
"Haiz!"
Trần Linh đứng ở cửa hóng hớt một lúc lâu mới hiểu ra chuyện gì, cô ta liền đập tay vào đùi kêu lên một tiếng: "Trời ơi, Cố Mạc Phi, anh mau đi với tôi nhanh lên, Giang Chi Vi đang đánh mẹ anh kìa!"
Lúc mọi người chạy đến nơi thì chỉ còn nghe thấy tiếng kêu la oai oái của bà Lâm Thúy Tú vọng ra từ trong sân.
"Ái ui! Đừng đánh vào mặt tao!"
"Giang Chi Vi, mày điên rồi à! Tao là mẹ chồng của mày đấy!"
"Đợi thằng hai về, tao sẽ bảo nó đánh chết mày! Mày dám đánh tao!"
"Ái ui! Tao không nói nữa, không nói nữa! Tao sai rồi, sai rồi..."
Một tay Giang Chi Vi túm tóc Lâm Thúy Tú, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn bà ta.
Bỗng nhiên, cánh cổng vang lên một tiếng "rầm" rất lớn, sau đó còn bị người ta đạp tung ra. Người đi đầu chính là Cố Mạc Phi, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta sững sờ tại chỗ.
Mặt mẹ anh ta lem luốc từng mảng đen trắng, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh ta, bàn tay gầy guộc như cẳng gà bị Giang Chi Vi dẫm chặt dưới chân, chân kia thì đạp lên lưng bà ta, tóc bà ta còn bị cô túm chặt trong tay.
"Giang Chi Vi!" Cố Mạc Phi gầm lên một tiếng rồi lao tới.