Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Sống Lại Với Chồng Con Sau Mười Năm Ra Đi
Đại Hắc Qua Qua05-11-2025 12:27:07
Vừa thấy bát cơm trắng tinh trên tay Giang Chi Vi, hai mắt Lâm Thúy Tú liền sáng rực. Con dâu cả nói quả không sai mà! Nhà thằng hai đúng là sống sung sướng thật! Đến cơm cũng được ăn toàn gạo trắng!
Trong mắt Giang Chi Vi thoáng qua một tia căm hận: "Bà đến đây làm gì?"
"Mở cửa đi chứ, mở cửa cho mẹ vào nhà rồi mẹ nói cho nghe."
Khóe miệng Lâm Thúy Tú gần như ngoác đến tận mang tai: "Mau cho mẹ vào đi, mẹ vừa đi làm về, đói chết đi được..."
Đến nước này rồi mà bà ta vẫn không quên quay sang khoe mẽ với Liễu Thúy Hoa nhà bên: "Ai bảo con dâu hai nhà tôi không mở cửa cho tôi? Đấy, chẳng phải nó ra mở cửa rồi đấy sao! Chứ đâu như ai kia! Mấy thằng con trai mà chẳng có nổi một mống con dâu!"
Bộ dạng của Lâm Thúy Tú lúc này thật quá khó coi. Giang Chi Vi nhìn mà thấy chán ghét: "Trong nhà hết cơm rồi, có chuyện gì thì bà nói luôn đi."
"Hết cơm rồi? Vậy thì con đừng ăn nữa, con có làm lụng gì đâu, đưa cơm đây cho mẹ ăn nhanh lên..."
Sau đó Giang Chi Vi vẫn im lặng không trả lời, Lâm Thúy Tú vội quay phắt lại gào lên với cô: "Tao đang nói với mày đấy? Không nghe thấy à?"
Giang Chi Vi tức quá hóa cười: "Bà đang nằm mơ à? Bát cơm này của tôi thà cho con gà mái già nhà tôi ăn chứ cũng không cho bà! Gà mái ăn xong ít nhất còn đẻ cho tôi được hai quả trứng! Cho bà ăn, có khi bà còn nhòm ngó luôn cả con gà mái của tôi ấy chứ."
Có lẽ không ai ngờ Giang Chi Vi lại có thể nói ra những lời như vậy, tất cả những người có mặt đều sững sờ. Trong ấn tượng của mọi người, cô là một người hiền lành, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ. Sao... Mới qua có một đêm! Mà đã thay đổi như vậy rồi?
"Giang Chi Vi! Mày nói cái gì đấy!"
"Tôi nói! Cơm nhà tôi, một miếng cũng không cho bà." Giang Chi Vi vừa cười vừa lùa nốt miếng cơm cuối cùng trong bát vào miệng.
Lâm Thúy Tú tức đến nỗi toàn thân run lên: "Dù gì tao cũng là mẹ chồng của mày, mày dám nói chuyện với tao như thế à?"
Giang Chi Vi cười khẩy: "Tôi còn có thể nói những lời khó nghe hơn nữa đấy, bà có muốn nghe không? Chẳng giúp được việc gì, con tôi một ngày cũng chưa từng bế, vậy mà bà còn muốn ăn cơm nhà tôi à? Phân gà bà có muốn ăn không? Tôi bao no."
Mặt Lâm Thúy Tú tái mét: "Mày... Mày... Mày điên rồi à! Mày có tin tao đi nói với thằng hai không?"
Giang Chi Vi chẳng hề sợ bà ta, cô tự tin đáp trả: "Đi đi! Bà cứ đi mà nói! Tốt nhất là gọi thẳng cho lãnh đạo của chồng tôi ấy! Cứ bảo vợ anh ấy đạo đức bại hoại, đòi ly hôn! Xem lúc anh ấy về sẽ phát điên với bà hay là với tôi!"
Liễu Thúy Hoa đứng ở cửa, giơ ngón tay cái lên với Giang Chi Vi: "Nói hay lắm! Dạy cho bà ta một trận đi!"
Giang Chi Vi lớn tiếng đáp lại: "Được đấy ạ!"
Mặt Lâm Thúy Tú sa sầm lại: "Giang Chi Vi, mày mở cửa ra nhanh lên! Tao sẽ đánh chết con nhỏ chết tiệt nhà mày, mau mở cửa ra cho tao!"
Lâm Thúy Tú ném phịch đồ trong tay xuống đất, vươn tay ra kéo giật cánh cổng. Bà ta kéo mạnh đến nỗi cánh cổng kêu lên rầm rầm!
Giang Chi Vi đặt bát xuống, đưa tay mở cổng, muốn đánh nhau chứ gì? Vừa hay, cô cũng đã muốn cho mụ già chết tiệt này một trận từ lâu rồi!
Cổng vừa mở, Lâm Thúy Tú liền lao người về phía trước, nhưng bà ta còn chưa kịp đứng vững đã bị Giang Chi Vi đè dúi xuống đất.