Chương 5: Vô hình Trang Bức, chí mạng nhất

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Thái Thượng Bố Y 03-12-2025 12:00:08

Băng gạc vừa rơi xuống, thân thể Từ Khuyết lập tức trần như nhộng, trên người còn phủ một lớp thuốc mỡ dính nhớp. "Vết thương của huynh còn nặng lắm, đại phu nói trong vòng một tháng không được ngưng thuốc, sao huynh lại tự ý tháo băng ra thế..." Tiểu Nhu trách móc từ ngoài cửa, nhưng không dám bước vào nữa. Từ Khuyết vội vã vơ lấy tấm chăn đầy miếng vá trên giường quấn lên người, ho khan một tiếng rồi nói: "Tiểu Nhu, ta không sao rồi, thực ra chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại nữa. Muội có thể giúp ta tìm một bộ quần áo được không?" Im lặng một lúc, ngoài cửa mới có tiếng Tiểu Nhu đáp lại: "... Huynh chờ một chút!" Ngay sau đó, tiếng bước chân vội vã của nàng xa dần. Từ Khuyết nhếch miệng, ngồi lại trên giường chờ Tiểu Nhu mang quần áo tới, chỉ là mùi thuốc trên người quả thực có chút nồng nặc, khiến hắn không khỏi nhíu mày. Nhưng chờ mãi, mười mấy phút trôi qua mà Tiểu Nhu vẫn chưa quay lại. Từ Khuyết không khỏi có chút sốt ruột, không lẽ Tiểu Nhu nghĩ mình là đồ dê xồm nên chạy đi gọi người tới bắt mình rồi chứ? Trời ạ, hiểu lầm này thì to chuyện rồi! Hắn vội vàng quấn chặt tấm chăn nhảy xuống giường, chạy ra cửa, lặng lẽ hé một khe nhỏ nhìn ra ngoài. Nhìn tình hình bên ngoài, hắn rõ ràng đang ở trong một thôn trang nghèo nàn, đối diện là mấy căn nhà nhỏ cũng đơn sơ cũ nát y như vậy. Con đường trong thôn toàn là đất cát, chưa được lát đá nên rất dễ tung bụi. Hoàn cảnh này đúng là có một hương vị rất riêng, tuy có hơi lạc hậu, nhưng được cái gần gũi với thiên nhiên, vô cùng yên tĩnh và thoải mái, đúng là một nơi dưỡng lão tuyệt vời. Nhưng lúc này, trong thôn lại yên tĩnh một cách lạ thường, trên đường không một bóng người. Từ Khuyết chẳng buồn để tâm thưởng thức cảnh đẹp của thôn trang, nấp sau cánh cửa quan sát khắp nơi mà chẳng thấy một bóng người nào. "Quái, vừa nãy vẫn còn ồn ào mà, sao Tiểu Nhu mới đi một lát đã không còn một ai rồi?" Hắn nghi hoặc nhíu mày, đang định mở cửa ra ngoài xem sao. Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, bụi đất trên đường đều bị hất tung lên. Sau đó, hắn thấy mấy gã trai tráng trong thôn từ ngoài đồng trở về, tay cầm đủ loại cuốc xẻng, vội vã chạy về phía này. Từ Khuyết nhất thời trợn tròn mắt, mẹ nó, thật sự gọi người đến đánh mình à? "Nhanh lên, đừng để con súc sinh đó làm hại dân làng!" một gã da đen lực lưỡng hô lớn. Khóe miệng Từ Khuyết giật giật, trời ạ, dám mắng mình là súc sinh à? Đúng là ngứa đòn rồi. "Rầm!" Lúc này, hắn một chân đá văng cửa gỗ, mình trần như nhộng khoác một tấm chăn rách bước ra ngoài, trông không thể thảm hại hơn. Còn chưa kịp mở miệng chửi bới, mấy gã trai tráng lại đột nhiên sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Từ Khuyết: "Ồ, cậu nhóc, sao cậu lại xuống giường rồi?" "Đúng vậy! Đại phu không phải nói vết thương của cậu nặng lắm sao? Mau về nằm nghỉ đi!" "Việc này cậu đừng nhúng tay vào, mấy người bọn ta chắc chắn có thể đuổi con súc sinh kia đi." "Đúng đúng đúng, mau về nằm đi, đừng để bị cảm lạnh."... Từ Khuyết ngơ ngác, há hốc mồm mặc cho mấy người họ đưa mình vào trong phòng. Cái quái gì vậy? Hóa ra không phải đến đánh mình à? Mẹ kiếp, còn tưởng là nhắm vào mình chứ. Mà nếu không phải mắng mình, thì con súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu lâu như vậy không về, chẳng lẽ... Từ Khuyết nhất thời giật mình, vội hỏi: "Chờ đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhu đâu rồi?" Mấy gã trai tráng nghe vậy ngẩn ra: "Hả? Cậu nhóc, cậu còn chưa biết chuyện gì à?" "Vừa nãy trên núi có một con mãnh thú chạy xuống, định tấn công người trong thôn, vừa hay bị Tiểu Nhu nhìn thấy, liền gọi mọi người đi giúp. Mấy người bọn ta đang làm ngoài đồng không biết, là con bé mập nhà họ Vương chạy tới báo, này không phải sao, bọn ta đang định chạy đi giúp đây." "Đúng đúng, đừng chậm trễ nữa, mau đi thôi. Cậu nhóc, cậu cứ về nhà nằm nghỉ trước đi, đợi bọn ta giải quyết xong con súc sinh kia, tối nay thôn mình sẽ mở tiệc thịt thú, cùng nhau ăn thịt." Mấy người nói xong, liền hăm hở vác cuốc chạy về phía cổng thôn. "Dã thú?" Từ Khuyết ngạc nhiên đứng tại chỗ, định thần lại, nhìn lướt qua xung quanh rồi nhanh chóng lao về phía một cái rương gỗ. Hắn lục lọi bên trong, vớ lấy một mảnh vải đỏ, quấn quanh hạ bộ, buộc cho thật chắc, sau đó khoác tấm chăn lên, chạy theo về phía cổng thôn. Hắn quyết định đi giúp một tay. Tuy không biết là dã thú gì, nhưng có thể kinh động nhiều trai tráng như vậy đi đối phó, chứng tỏ con thú kia không hề tầm thường. Hơn nữa Tiểu Nhu cũng ở đó, mình vẫn nên đi một chuyến, nếu tình hình cho phép, còn có thể tiện tay làm màu một phen, kiếm thêm ít Điểm Trang Bức. Tốc độ của Từ Khuyết cực nhanh, tấm chăn rách trên người đón gió tung bay, cộng thêm mảnh vải đỏ buộc ở hạ bộ, trông chẳng khác nào siêu nhân phiên bản ăn mày. Vèo! Chỉ trong vài hơi thở, Từ Khuyết đã đuổi kịp mấy người dân làng, lướt vèo qua bên cạnh họ, khiến mấy người kia giật nảy mình. "Vãi, sao cậu nhóc này chạy nhanh thế? Trông chẳng giống người bị thương chút nào!" "Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái võ lâm nào đó?"... "Keng, chúc mừng ký chủ 'Từ Khuyết' vô hình Trang Bức thành công, nhận được năm Điểm Trang Bức." Giữa lúc đang chạy như bay, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên tiếng thông báo của hệ thống, khiến hắn nhất thời kinh ngạc. Mẹ nó, mình Trang Bức lúc nào thế? Từ Khuyết ngớ người một lúc, rồi lập tức hiểu ra, vô hình Trang Bức? Hóa ra vừa nãy mình đã vô tình làm màu trước mặt mấy người dân làng à! Mà phần thưởng lại còn nhiều như vậy, một phát được hẳn năm Điểm Trang Bức? Xem ra câu nói của người xưa không sai, vô hình Trang Bức, mới là chí mạng nhất!... Rất nhanh, vòng qua một con đường nhỏ, phía trước không xa liền xuất hiện một đám đông, già trẻ trai gái đều vây quanh ở cổng thôn, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng gầm hét và rống giận. Tiếng gầm là của người, còn tiếng rống lại giống như của mãnh hổ. Ánh mắt Từ Khuyết xuyên qua đám đông, nhìn thấy cảnh tượng mấy gã trai tráng đang giằng co với một con dã thú cách đó không xa. Con dã thú kia thân hình vô cùng to lớn, to như một con trâu mộng, vừa khỏe vừa hung mãnh, lại còn mang cái đầu hổ. Mỗi khi nó há mồm gào thét, từng chiếc răng nanh sắc nhọn dường như lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Nhưng mấy gã trai tráng không hề lùi bước, giơ cuốc xẻng đứng chắn trước đám đông, đối đầu với con thú. Từ Khuyết thấy vậy, lập tức rống lớn: "Thả con súc sinh đó ra!" Soạt! Trong nháy mắt, ánh mắt của toàn bộ dân làng đồng loạt quét về phía hắn. Từ Khuyết vội vàng quấn chặt tấm chăn, nói bổ sung: "Để ta tới!" "A... sao huynh lại đến đây?" Trong đám người nhất thời vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, chính là Tiểu Nhu. Những người dân khác cũng đều biết Từ Khuyết, ai nấy đều biến sắc, lo lắng hô lên: "Tiểu huynh đệ, cậu mau quay về đi, đừng tới gần, lỡ bị dã thú làm bị thương thì không hay đâu." "Đúng vậy! Cậu đang có thương tích trong người, mau về đi."... Từ Khuyết làm màu chưa thành đã bị mọi người chặn lại, chắn hết đường đi, nhất thời vội la lên: "Các vị phụ lão hương thân, không có thời gian giải thích đâu, để ta xử lý con súc sinh kia trước đã." Nhưng dân làng nào có nghe, vây chặt lấy hắn, kiên quyết không để hắn đi qua chịu chết. Một ông lão chống gậy từ trong đám người đi ra, khuyên nhủ hết lời: "Cậu nhóc ơi! Bọn ta biết cậu có lòng tốt, nhưng cái thân thể nhỏ bé này của cậu, lại còn đang bị thương, làm sao có thể là đối thủ của con súc sinh kia được. Nghe lời đi, đừng cậy mạnh, cậu xem Đại Tráng bọn họ đều bị thương rồi kìa." Từ Khuyết nhất thời trợn mắt nói: "Lão gia, ngài đừng thấy ta ốm yếu nhé! Ta đây một mình từng đấu với mấy trăm con dã thú đấy, không tin ngài cứ hỏi Tiểu Nhu." "Hả?" Tiểu Nhu nhất thời ngơ ngác, không phải nói là mấy chục con sao? "Ầm!" Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Bụi đất ở cổng thôn bay mù mịt, mấy gã trai tráng đang tụ lại bị đánh bay ra, trong làn bụi mờ ảo có hai vệt máu thoáng hiện... Dân làng đang khuyên can Từ Khuyết đều giật mình, quay đầu nhìn lại, sắc mặt ai nấy đều kịch biến. Trong làn bụi đất đang dần tan, một bóng thú đen kịt khổng lồ ầm ầm lao ra, gầm thét xông thẳng về phía họ! "Gào!" Tiếng thú rống dường như mang theo một luồng khí thế kinh hoàng, khiến tâm trí tất cả mọi người đều đình trệ trong giây lát. Tiểu Nhu đứng ở hàng đầu tiên bỗng nhiên mặt trắng bệch, trong con ngươi của nàng, một đôi vuốt sắc đang phóng to cực nhanh... Luồng gió mạnh mẽ thổi bay bụi đất, lạnh lẽo như gió bấc mùa đông, chực chờ xé nát thân thể mỏng manh của Tiểu Nhu. "Không ổn rồi!" "Tiểu Nhu, mau tránh ra!" "Xong rồi!" Những người dân xung quanh phản ứng lại đều kinh hãi thốt lên, dường như đã lường trước được cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra. Ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người từ trong đám đông nhanh như chớp lao ra, chiếc quần lót đỏ cùng tấm áo choàng sau lưng bay phấp phới trong gió, oai hùng lao về phía Tiểu Nhu.