Chương 3: Ăn no rồi, nhưng sắp nổ tung!

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Thái Thượng Bố Y 03-12-2025 12:00:06

Khóe miệng thiếu niên đeo kiếm giật giật, lông mày hắn nhíu chặt lại. Nhìn Tàng Bảo Các trống không, rồi lại nhìn gương mặt lạ hoắc trước mắt, vẻ mặt hắn từ ngơ ngác dần chuyển sang giận dữ."Keng" một tiếng, hắn rút phắt thanh kiếm sắc bén, chĩa thẳng vào Từ Khuyết, lớn tiếng quát: "Ngươi là kẻ nào? Dám tự tiện xông vào bảo khố của tông môn ta!" Từ Khuyết liếc qua tấm "Thần Hành Độn Tẩu Phù" cuối cùng còn sót lại trong túi đồ của hệ thống, ung dung nở nụ cười: "Huynh đệ, đến ta là ai mà ngươi còn không biết đã dám chĩa kiếm vào ta rồi à? Ngươi có biết không, đời này ta ghét nhất là bị người khác cầm thương... à nhầm, cầm kiếm chĩa vào đầu đấy!" "Keng, chúc mừng ký chủ 'Từ Khuyết' Trang Bức thành công, nhận được 1 Điểm Trang Bức." Thiếu niên đeo kiếm nhất thời ngớ người, ngơ ngác nói: "Ta có chĩa vào đầu ngươi đâu!" Ngay lập tức hắn bừng tỉnh, nổi giận đùng đùng: "Bớt nói nhảm đi, dám xông vào bảo khố của tông môn ta, đúng là tự tìm đường chết!" Dứt lời, thanh kiếm trong tay thiếu niên "vù" một tiếng, tiếng kiếm ngân vang, hồng quang bắn ra tứ phía, mang theo linh khí thuộc tính Hỏa nóng rực lao thẳng về phía Từ Khuyết. Trời ạ, tên này không phải dạng vừa đâu! Trông còn lợi hại hơn cả cô tiên nữ kia nhiều, ít nhất cũng phải Trúc Cơ kỳ rồi! Mà sao mấy tên tu tiên này đứa nào cũng như bị dở hơi thế nhỉ, cứ hở ra là đòi đánh đòi giết, ra tay còn tàn độc như vậy nữa. Từ Khuyết thầm chửi một tiếng, lập tức vận linh khí trong cơ thể để đón đánh, nhưng vừa mới vận công đã thấy có gì đó không ổn. Trong cơ thể hắn đột nhiên cuộn lên một luồng khí khổng lồ, chạy loạn xạ khắp kinh mạch như muốn xé toạc thân thể hắn ra. Cảm giác như có hàng vạn cây kim châm chích khiến Từ Khuyết run lên bần bật, ngã vật xuống đất. "Á..." Từ Khuyết ôm lấy vùng đan điền dưới bụng, cảm giác như bị linh khí căng đến sắp nổ tung, có nguy cơ nổ tung mà chết bất cứ lúc nào. Sao lại thế này? Từ Khuyết nhớ lại đống đan dược mình vừa nuốt chửng, sắc mặt lập tức trắng bệch. Toang, lần này toang thật rồi! Đống đan dược kia vào bụng, hóa ra không phải không có tác dụng, mà là cần mình chủ động luyện hóa. Vừa nãy ăn xong hắn chẳng thèm vận công thử, mãi đến khi bị thiếu niên đeo kiếm ép cho một chiêu mới ra tay, kết quả lại kích hoạt dược lực của cả đống đan dược cùng một lúc. "Tên trộm to gan, ngươi giở trò gì thế?" Trương Tô Lượng nghi ngờ nhìn Từ Khuyết, thấy hắn đang ôm bụng, lại thêm mấy chục lọ đan dược trống không vương vãi bên cạnh, sắc mặt hắn cũng biến đổi trong nháy mắt, kinh hãi thốt lên: "Ngươi... ngươi vừa ăn hết đống đan dược này sao?" Từ Khuyết đã không còn hơi sức để trả lời, ngũ quan xoắn xuýt lại, co quắp giãy giụa trên mặt đất, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Dù trong cơ thể có tới năm linh căn, cũng không tài nào tiêu hóa nổi luồng linh khí khổng lồ này. Trương Tô Lượng cũng chết sững. Đống linh dược này... toàn là đồ dùng để phát cho đệ tử ngoại môn hàng tháng mà! Một viên Tụ Nguyên Đan bình thường cũng đủ cho một đệ tử Luyện Khí kỳ tu luyện hơn một tháng. Vậy mà tên trước mắt này một hơi nuốt mấy chục viên không ngừng, lại còn xơi luôn cả Quy Nguyên Đan và Thối Thể Đan dùng cho Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ hắn muốn sợ tội tự sát? "Keng, phát hiện linh khí trong cơ thể ký chủ 'Từ Khuyết' vượt quá mức chịu đựng, thân thể đang bị tổn thương, có muốn kích hoạt chức năng tự động chữa trị không? Chú ý, chức năng tự động chữa trị sẽ tiêu hao 1 Điểm Trang Bức mỗi canh giờ." Tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu, Từ Khuyết chẳng cần suy nghĩ, lập tức dùng ý niệm đáp lại: "Mau kích hoạt, tiện thể giúp ta xử lý đống linh khí này luôn đi." "Keng, kích hoạt chức năng tự động chữa trị thành công, trừ 1 Điểm Trang Bức." "Keng, phát hiện công pháp «Thái Cổ Ngũ Hành Quyết» của ký chủ chỉ là phần sơ cấp, không thể tiêu hóa hết toàn bộ linh khí, cần mua phần trung cấp." Vụt! Ngay khi chức năng tự động chữa trị được kích hoạt, Từ Khuyết lập tức cảm thấy cơn đau nhức trong cơ thể giảm mạnh, đồng thời trước mắt hiện ra một màn hình ánh sáng, chính là danh sách cửa hàng của hệ thống. Đây là lần đầu tiên hắn xem cửa hàng hệ thống, bên trong bày la liệt đủ các loại pháp quyết và pháp bảo. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy giá của «Thái Cổ Ngũ Hành Quyết» phần trung cấp, suýt nữa thì hộc máu mồm. "Phần trung cấp cần 100 Điểm Trang Bức? Mẹ kiếp, sao mày không đi cướp luôn đi! Lão tử đây quần quật 'trang bức' cả ngày trời, kết quả đến cái công pháp cùi cũng không mua nổi." Từ Khuyết tức đến hộc máu, chửi ầm lên. Trương Tô Lượng nhất thời nhíu mày, đang định lên tiếng thì sắc mặt Từ Khuyết đột nhiên kịch biến, lại hét thảm một tiếng nữa. "Á..." Tiếng hét thê thảm tột cùng, không hề giả trân chút nào, mà là vì chức năng tự động chữa trị đã không theo kịp tốc độ phá hoại của luồng linh khí. Hắn ăn quá nhiều đan dược, thân thể phàm thai này căn bản không chịu nổi. "Thay vì chết trong đau đớn như vậy, chi bằng ta cho ngươi một nhát cho nhẹ nhàng!" Trương Tô Lượng có chút không đành lòng, siết chặt thanh kiếm, quyết định tiễn Từ Khuyết một đoạn. Từ Khuyết thấy vậy, vội vàng gồng lên chút sức lực cuối cùng, cắn răng nói: "Đừng bận tâm đến ta, người ta sinh ra ai cũng phải chết, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, ta không vào địa ngục thì ai vào, á..." Dứt lời, chỉ nghe "vèo" một tiếng, Từ Khuyết đã biến mất không còn tăm hơi, trông hệt như đã thật sự nổ tung mà chết, hồn bay phách tán, đến cả thân xác cũng không còn. Trương Tô Lượng há hốc mồm, đứng hình hồi lâu, dường như bị những lời hùng hồn trước lúc chết của Từ Khuyết làm cho chấn động... Nhưng Từ Khuyết đâu có chết, hắn chỉ sợ ở lại thêm giây nào sẽ bị Trương Tô Lượng xiên cho một kiếm, nên dứt khoát bóp nát tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù để chuồn lẹ, chỉ là trước khi đi vẫn không quên làm màu một phen. Nhưng pha làm màu này lại giống thật đến mức hệ thống vẫn thưởng cho hắn một Điểm Trang Bức. So với 100 Điểm Trang Bức cần để mua «Thái Cổ Ngũ Hành Quyết» phần trung cấp thì đúng là muối bỏ bể. Vấn đề mấu chốt là Từ Khuyết hiện vẫn đang bật chức năng tự động chữa trị, mỗi canh giờ trôi qua lại mất một Điểm Trang Bức, mà linh khí trong người thì chẳng có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng lúc càng hùng hậu, hệt như rượu mạnh, hậu vị cực gắt. Cứ thế này thì không ổn. Từ Khuyết được dịch chuyển đến bên một con suối nhỏ trên núi, vừa kịp dựa lưng vào một gốc cây to, hắn gắng gượng ngồi dậy, gọi ra hệ thống, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mắt: "Ký chủ: Từ Khuyết Cảnh giới: Luyện Khí kỳ tầng mười (vừa nhập môn) Điểm kinh nghiệm: 0/1000 Điểm Trang Bức: 15 điểm Công pháp: «Thái Cổ Ngũ Hành Quyết» sơ cấp Nghề nghiệp: Không Thân phận: Phò mã của Hỏa Nguyên Quốc, lục địa Đông Hoang Trạng thái sinh mệnh hiện tại: Ngàn cân treo sợi tóc..." Nhìn dòng chữ mới hiện ra ở cuối cùng, khóe miệng Từ Khuyết giật mạnh một cái. Ngàn cân treo sợi tóc thì có gì tốt đẹp đâu, chẳng khác nào nhận được giấy báo bệnh hiểm nghèo trong bệnh viện, cơ bản là sắp bị phán tử hình rồi! "Hệ thống chết tiệt, đã bảo là sẽ đưa ta đi Trang Bức, đưa ta bay cao cơ mà, mau mau xem có cách nào giải quyết không!" Từ Khuyết ôm bụng, mặt mày đau đớn nói. "Keng, kiểm tra hoàn tất, dựa trên Điểm Trang Bức và trạng thái sinh mệnh hiện tại của ký chủ, hệ thống đã tìm ra phương án giải quyết cho ngài..." Nghe vậy, mắt Từ Khuyết nhất thời sáng rực, cuộc đời lại tràn ngập hy vọng. Nhưng ngay giây tiếp theo, mắt hắn đã tối sầm lại. Hệ thống tự động bật ra giao diện cửa hàng, bên trong sừng sững một quyển pháp quyết, tên là «Tự Đoạn Kinh Mạch».