"Trưởng lão, Tông chủ, không hay rồi, tên Từ Khuyết kia giết đến nơi rồi!"
"Hắn điên rồi! Vừa kéo theo một đống thi thể đến, lại còn giết cả mấy vị sư huynh của Tinh Anh Đường nữa!"
Bên ngoài phòng nghị sự, vài tên đệ tử Thiên Võ Tông hớt hải chạy tới, quỳ rạp ngoài cửa, thất kinh hô lớn.
Ầm một tiếng, cánh cửa phòng nghị sự bật tung, vài vị trưởng lão mặt mày kinh hãi bước ra.
"Các ngươi nói cái gì? Tên Từ Khuyết đó giết đệ tử tông ta?"
Ai nấy đều sững sờ!
Đệ tử Tinh Anh Đường đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa mỗi người đều từng xuống núi rèn luyện, kinh nghiệm thực chiến phong phú, sao có thể bị một kẻ chỉ mới Kết Đan kỳ giết được?
"Tên tiểu súc sinh này chán sống rồi! Tông chủ, lão thân đi lấy đầu nó về đây." Bà lão tức đến sôi máu, nghiến răng gầm lên, bấm pháp quyết, định lao ra.
Trương Đan Sơn sa sầm mặt: "Tôn Trưởng lão, khoan đã, người này không thể giết!"
"Cái gì?" Bà lão trợn tròn hai mắt,"Tông chủ, tên tiểu súc sinh đó đã đến tận Thiên Võ Tông giết người, còn có thể dễ dàng buông tha cho hắn sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thiên Võ Tông chúng ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Hỏa Nguyên Quốc nữa?"
Trương Đan Sơn cũng nổi giận, lớn tiếng quát: "Câm miệng! Nếu không phải ngươi tự ý hành động, sự việc có ầm ĩ đến mức này không?"
"Tông chủ, ngài..." Bà lão ngây người tại chỗ.
Vài vị trưởng lão ở đây cũng kinh ngạc, Tôn Trưởng lão là công thần khai sơn lập phái của Thiên Võ Tông cơ mà!
Hơn nữa Tông chủ trước nay đều rất nể trọng bà, vậy mà bây giờ lại vì một tên Từ Khuyết, nổi giận với cả Tôn Trưởng lão!
"Các người đừng quên sư phụ hắn là Đoạn Cửu Đức! Ta đã nói rồi, người đó chúng ta không ai trêu chọc nổi đâu. Trên người Từ Khuyết có một tấm bí phù, nếu hắn gặp nguy hiểm mà bóp nát nó, Đoạn Cửu Đức sẽ lập tức chạy tới, đến lúc đó đừng nói là Thiên Võ Tông, mà ngay cả toàn bộ Hỏa Nguyên Quốc cũng phải xong đời." Trương Đan Sơn sắc mặt âm trầm nói.
Vài vị trưởng lão nghe vậy, nhất thời hít một hơi khí lạnh!
Toàn bộ Hỏa Nguyên Quốc cũng phải xong đời?
Trời ạ, Đoạn Cửu Đức này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Chẳng trách Tông chủ cũng phải kiêng dè như vậy, xem ra thật sự không trêu chọc nổi rồi!
"Haiz, vậy bây giờ phải làm sao đây?"
"Cũng không thể để mặc hắn ở Thiên Võ Tông giết người cho hả giận được chứ?"
Vài vị trưởng lão rầu rĩ nói.
Sắc mặt bà lão thì lại âm tình bất định, hiển nhiên lời của Trương Đan Sơn đã làm bà ta chấn động, khiến bà ta cuối cùng cũng hiểu ra, Đoạn Cửu Đức thật sự không thể đắc tội.
Do dự vài lần, bà lão cắn chặt răng, đành phải nhượng bộ: "Tông chủ, việc này lão thân xin chịu trách nhiệm, bây giờ sẽ ra ngoài cho hắn một câu trả lời thỏa đáng."
"Ngươi định xử lý thế nào?" Trương Đan Sơn hỏi.
Bà lão khép hờ mắt, nén xuống một bụng tức giận, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược.
"Lão thân sẽ tự mình mang bình Dưỡng Thần Đan cuối cùng này ra, nhận lỗi với hắn!"
Sắc mặt Trương Đan Sơn lúc này mới dịu đi, khẽ gật đầu nói: "Dưỡng Thần Đan tuy quý giá, nhưng với tầm nhìn của hắn, e là vẫn chưa đủ, lát nữa cứ lấy thêm vài món pháp khí."
"Vâng..." Bà lão nghiến răng đáp, trong lòng không cam tâm đến tột cùng.
Sau đó, mấy người liền lướt đi, điều khiển phi kiếm, nhanh chóng bay về phía sân luyện võ.
Không lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến mấy vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ, bao gồm cả Trương Đan Sơn Anh Biến Kỳ, đều phải biến sắc!
Chỉ thấy Từ Khuyết đứng sừng sững giữa sân luyện võ, bên trái là hơn trăm thi thể máu thịt be bét của đệ tử Âm Quỷ Môn, bên phải là thi thể của mấy tên đệ tử Tinh Anh Đường, máu tươi nhuộm đỏ cả một sân luyện võ vốn trắng tinh!
Nhưng nguyên nhân khiến mấy người biến sắc, chính là thi thể của lão già áo bào đen nằm giữa đống xác hỗn loạn kia.
"Môn chủ Âm Quỷ Môn chết rồi? Chuyện này... Những người này, đều là ngươi giết?" Một vị trưởng lão kinh hãi tột độ nhìn về phía Từ Khuyết.
"Cuối cùng cũng chịu ra rồi à? Ha ha, đợi ta làm thịt con mụ già này, các ngươi sẽ biết có phải là ta giết hay không." Từ Khuyết nhìn thấy mấy người xuất hiện, cười lạnh, con ngươi khóa chặt vào bà lão, sát khí sôi trào.
Bà lão nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng run lên.
Vài vị trưởng lão càng ngơ ngác!
Lão quái vật của Âm Quỷ Môn cũng là một cường giả Nguyên Anh kỳ cơ mà!
Lại chết trong tay tên tiểu tử này?
Chuyện này... Sao có thể?...
Cùng lúc đó, những đệ tử Thiên Võ Tông vốn đang chạy tán loạn, thấy Tông chủ và các trưởng lão đều đã ra mặt, nhất thời như có thêm dũng khí, dồn dập vây quanh.
Ai nấy đều tỏ vẻ oán giận, căm tức nhìn Từ Khuyết.
Có người hét lớn: "Tông chủ, tên này ra tay quá ác, mấy vị sư huynh chỉ nói hắn một câu mà đã bị hắn giết rồi."
"Đúng vậy, Tông chủ, ngài phải báo thù cho mấy vị sư huynh!"
"Nhất định phải băm vằm tên ác tặc này ra!"...
Đối mặt với cảnh bị ngàn người chỉ trích, Từ Khuyết bình tĩnh thong dong cười: "Đừng vội, lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi đoàn tụ với các sư huynh!"
Mọi người càng thêm căm tức, mắng to: "Tên vô liêm sỉ giết người không chớp mắt nhà ngươi, sư huynh của ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Hôm nay Thiên Võ Tông chúng ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh!"
"Để ngươi sống không bằng chết!"...
Tiếng chửi rủa trên sân luyện võ càng lúc càng kịch liệt.
Đường Tuyết Như đứng trong đám đông, mặt cũng đầy vẻ tức giận, cuối cùng bước ra, giơ kiếm chỉ vào Từ Khuyết trách mắng: "Hôm qua thấy ngươi vì cô nương kia mà rơi lệ, còn tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, không ngờ ngươi lại là loại khốn nạn trắng đen không phân thế này. Ta đã giải thích với ngươi rồi, đêm qua chúng ta chỉ đi ngang qua, không phải đồng bọn của Âm Quỷ Môn, tại sao ngươi còn ở đây giết người bừa bãi?"
Không chỉ nàng, mà gần như toàn bộ đệ tử Thiên Võ Tông đều không rõ chân tướng, cho rằng Từ Khuyết là kẻ hiếu sát thành tính!
Từ Khuyết lại lắc đầu cười gằn, trừng mắt nhìn Đường Tuyết Như nói: "Nghe câu 'ngực to mà não phẳng' bao giờ chưa? Chính là nói cô đấy!"
"Ngươi..." Đường Tuyết Như nhất thời mặt đỏ bừng, tức đến run người.
"Ngươi cái gì mà ngươi, cô có biết là ai bảo Âm Quỷ Môn đi đồ sát cả thôn không? Không sai, chính là sư phụ của cô, con mụ già táng tận lương tâm này!" Từ Khuyết gầm lên.
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía bà lão.
Bà lão cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết, sát ý ngập tràn!
Sự im lặng của bà ta chẳng khác nào một lời thừa nhận, khiến tất cả đệ tử Thiên Võ Tông bàng hoàng nhận ra sự thật!
Tôn Trưởng lão của bọn họ, lại cấu kết với loại Ma Môn như Âm Quỷ Môn, đi tàn sát Bàn Sơn Thôn.
Đường Tuyết Như càng ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, khó tin nhìn sư phụ mình, không thể tin được đây là sự thật.
"Từ tiểu hữu!"
Lúc này, một giọng nói bình thản nhưng vang dội cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
Trương Đan Sơn sắc mặt bình tĩnh nhìn Từ Khuyết, nói: "Ngươi bình tĩnh lại trước đã, việc này chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong, hắn liền nhìn về phía bà lão.
Bà lão sắc mặt âm trầm lấy ra một bình Dưỡng Thần Đan, bất đắc dĩ nói: "Việc này là lão thân làm hơi quá rồi, bình Dưỡng Thần Đan này coi như là vật bồi tội cho những... thôn dân kia! Ngoài ra ngươi còn có thể vào Trân Bảo Các của nội tông, tùy ý chọn mấy món pháp khí!"
Nói xong, bà ta búng ngón tay một cái, bình đan dược lập tức bay về phía Từ Khuyết, rơi xuống trước mặt hắn.
Từ Khuyết bắt lấy bình đan dược, không thèm nhìn một cái, trực tiếp ném thẳng xuống đất.
Choang một tiếng, chiếc lọ vỡ tan, mấy viên đan dược quý giá đủ khiến vô số cường giả Nguyên Anh kỳ phải đỏ mắt, cứ thế rơi vào vũng máu, coi như bỏ đi.
Từ Khuyết cười lạnh nói: "Thứ vớ vẩn gì đây? Một bình đan dược bỏ đi mà đòi đền mạng cho nhiều dân làng như vậy, nghĩ hay lắm! Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay dù có đem cả Thiên Võ Tông này cho ta, cũng không đủ để bồi thường!"
"Làm càn!" Bà lão tại chỗ nổi giận, trợn mắt nhìn mấy viên Dưỡng Thần Đan, trong lòng gần như đang rỉ máu!
Trương Đan Sơn cũng hơi run lên, cau mày nhìn Từ Khuyết nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào? Ha ha ha ha ha..."
Từ Khuyết đột nhiên phá lên cười lớn, tiếng cười khàn khàn mà dữ tợn, như tiếng chuông lớn, vang vọng khắp Thiên Võ Tông.
Một khắc sau, tiếng cười im bặt, con ngươi ngập đầy tơ máu của hắn trừng trừng nhìn chằm chằm bà lão, gằn lên từng chữ: "Ta muốn con mụ già này, nợ - máu - trả - bằng - máu!"