Chương 5: Trọng Kiếm Thiên Khuyết

Tiên Võ Đế Tôn

Lục Giới Tam Đạo 20-10-2025 16:52:08

Rời khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thiên men theo chỉ dẫn, đi thẳng một mạch tới Linh Khí Các. Người trông coi Linh Khí Các là một vị trưởng lão mập mạp, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, nhỏ đến mức gần như không thấy. Toàn thân ông ta là những ngấn mỡ rung rinh, ngực áo phanh ra, trông hệt như Phật Di Lặc. Người này chính là Thủ tọa của Linh Khí Các, Chu Đại Phúc. "Đệ tử ra mắt trưởng lão." Thấy Chu Đại Phúc đang ung dung nhàn nhã nằm trên ghế, Diệp Thiên tiến lên cung kính hành lễ. "Nhóc con, sao ta chưa từng thấy ngươi nhỉ?" Liếc mắt nhìn Diệp Thiên, Chu Đại Phúc ngồi dậy, đôi mắt ti hí sáng lên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. "Con là đệ tử dự bị mới tới ạ." Diệp Thiên đưa ngọc bài của mình ra."Thanh Y trưởng lão bảo con tới đây chọn linh khí." Chu Đại Phúc nhận lấy ngọc bài, xoay tới xoay lui xem xét một chút, sau đó thản nhiên ném trả lại cho Diệp Thiên, rồi lại lười biếng nằm xuống, phất tay áo nói: "Tự vào trong mà chọn đi! Đệ tử dự bị chỉ được chọn ở tầng một thôi, đừng có mà lén lút lên tầng hai đấy." Diệp Thiên thu lại ngọc bài, đi vào sâu bên trong Linh Khí Các. Tầng một của Linh Khí Các rất lớn, rộng đến mấy ngàn trượng, binh khí trưng bày cũng đủ loại kiểu dáng, quả đúng là thập bát ban binh khí, không thiếu một món nào. Mỗi một thanh linh khí đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tựa như những đóa hoa tươi đang đua nhau khoe sắc. "Quả nhiên toàn là hàng cấp thấp." Lướt mắt qua hơn phân nửa, Diệp Thiên có chút thất vọng. Thân là đệ tử dự bị, hắn cũng chỉ có thể chọn linh khí ở tầng một này mà thôi. Vừa nghĩ, Diệp Thiên vừa nhấc một thanh Quỷ Đầu đao lên, nhưng lập tức lắc đầu: "Quá nhẹ." Đặt thanh đao xuống, hắn lại cầm lên một thanh linh kiếm, kiếm này tuy sắc bén, nhưng Diệp Thiên vẫn đặt nó lại chỗ cũ. Cứ thế đi một vòng, lựa tới lựa lui, nhưng đi hết nửa vòng, hắn vẫn chưa tìm được một món nào ưng ý. Nếu là trước kia, đống linh khí này hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nhưng nay đã khác xưa, hắn chỉ có thể tìm kiếm trong đống linh khí cấp thấp này. Đi hết một vòng, Diệp Thiên vẫn tay trắng. Thế nhưng, đúng vào lúc này, Chân Hỏa trong Đan Hải của hắn bỗng rung động, rồi tách ra một tia lửa nhỏ như sợi tóc, bay ra ngoài. Diệp Thiên hơi sững sờ, vội vàng đi theo, cho đến khi dừng lại trước một bệ đá. Trên bệ đá trưng bày một thanh thiết kiếm màu đen, có lẽ đã quá lâu không ai động đến nên phủ đầy bụi bặm, mà tia Chân Hỏa kia lại đang quấn quanh thanh thiết kiếm này. Trong lòng kinh ngạc, Diệp Thiên nắm lấy chuôi kiếm. Một món linh khí có thể khiến Chân Hỏa để mắt tới, hắn phải xem cho kỹ mới được. Nhưng, Diệp Thiên dường như đã xem thường sức nặng của thanh thiết kiếm này, hắn dồn sức mà vẫn không nhấc nổi. "Ít nhất cũng phải hai trăm cân." Diệp Thiên thầm đoán trọng lượng của thanh thiết kiếm. Cũng khó trách nó lại nằm trơ trọi ở đây, hai trăm cân đâu phải chuyện đùa. Đệ tử bình thường không nhấc nổi, cho dù có nhấc được cũng phải vận đủ chân khí. Cầm thứ này đi đánh nhau, chưa kịp đánh chết kẻ địch đã tự làm mình mệt chết trước. Thế nhưng, cũng chính vì vậy mà hắn lại càng hứng thú với thanh thiết kiếm này. Vận một chút chân khí, hắn mới nhấc được thanh thiết kiếm lên, nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi bặm bên trên. Ngay lập tức, Diệp Thiên cảm nhận được một luồng khí tức tang thương của năm tháng, trên chuôi kiếm còn có hai chữ cổ: Thiên Khuyết. "Thiên Khuyết." Lẩm nhẩm một tiếng, Diệp Thiên tỉ mỉ quan sát thanh thiết kiếm. Thanh kiếm chưa được khai phong, bản kiếm rộng hơn nhiều so với linh kiếm thông thường, không nhìn ra được chất liệu, chỉ biết nó nặng vô cùng. Trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn cổ xưa mà Diệp Thiên không tài nào hiểu nổi. "Đúng là một thanh kiếm kỳ lạ." Diệp Thiên lẩm bẩm, thầm nghĩ thanh thiết kiếm chưa khai phong này mà nặng đến thế, dùng để chém người e là không được, nhưng dùng để đập người thì lại là một lựa chọn không tồi. "Chọn ngươi vậy." Diệp Thiên vác thanh thiết kiếm lên vai, đi ra ngoài. Cách đó không xa, Chu Đại Phúc kinh ngạc kêu lên: "Nhóc con, cái thân hình nhỏ bé của ngươi, chọn cái gì không tốt, lại cứ chọn thanh thiết kiếm này." Keng! Diệp Thiên đi tới, đặt mạnh thanh thiết kiếm xuống đất. Thanh kiếm quá nặng, nửa thân kiếm cắm phập vào nền đất. "Trưởng lão, thanh kiếm này có lai lịch gì vậy ạ?" Diệp Thiên chỉ vào Thiên Khuyết kiếm hỏi."Thanh này nặng không phải dạng vừa đâu!" "Cái này à!" Chu Đại Phúc vê vê chòm râu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Lúc ta tiếp quản Linh Khí Các này thì nó đã ở đây rồi. Tính ra thì nó cũng nằm đây ít nhất cả trăm năm, còn về lai lịch thì ta cũng không rõ." "Vậy sao ạ!" "Ta khuyên ngươi vẫn nên đổi món linh khí khác đi, thanh thiết kiếm này nặng không phải dạng vừa đâu, chọn món nào nhẹ nhàng một chút ấy!" "Không cần đâu ạ, con chọn nó." Diệp Thiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve thanh thiết kiếm, quả thật là càng nhìn càng thuận mắt. "Thằng nhóc cứng đầu, vác đi đi!" "Tạ ơn trưởng lão." Diệp Thiên lại cung kính hành lễ một lần nữa, sau đó nhấc Thiên Khuyết lên rồi rời khỏi Linh Khí Các. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã đón nhận những ánh mắt kinh ngạc. Từng tốp đệ tử đi qua, đầu tiên là liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó lại liếc sang thanh Thiên Khuyết kiếm mà hắn đang vác, không khỏi chỉ trỏ bàn tán. "Thằng nhóc này là ai vậy! Sao chưa thấy bao giờ, là đệ tử dự bị mới tới à?" "Thanh kiếm nó vác, chắc là Thiên Khuyết nhỉ!" "Hình như là nó đấy, sức khỏe cũng không tồi! Chỉ là tu vi yếu quá, đầu óc chắc cũng không được bình thường cho lắm." Đối với những lời bàn tán này, Diệp Thiên chẳng thèm để ý. Hắn có một cảm giác, đó là thanh Thiên Khuyết kiếm này thật sự không đơn giản. So với những món linh khí cấp thấp kia, hắn thà chọn thanh Thiên Khuyết này, mỗi ngày vác trên người còn có thể giúp ích cho việc tu hành. "A, người của Chính Dương tông kìa." Không biết là ai, một tiếng kêu khẽ vang lên, mọi người xung quanh đều nhìn lên trời. Trên đó, một thanh phi kiếm khổng lồ lướt qua, phía trên có ba người đứng, một trung niên mỹ phụ, một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, và một thanh niên tuấn tú. "Người của Chính Dương tông đến Hằng Nhạc tông chúng ta làm gì vậy?" Có người nghi ngờ hỏi. "Cái này mà ngươi cũng không biết à, ba tháng nữa là đến Tam tông đại bỉ của Chính Dương tông, Thanh Vân tông và Hằng Nhạc tông chúng ta rồi. Người của Chính Dương tông tới, xem ra là để thương lượng chuyện đại bỉ." "Vị nữ đệ tử kia đẹp quá, như tiên nữ vậy." Người xung quanh bàn tán, Diệp Thiên chẳng nghe lọt tai câu nào. Ánh mắt hắn đã dán chặt lên bầu trời, chính xác hơn là dán chặt vào bóng hình mỹ nhân trên phi kiếm. Nàng tay áo tung bay, không vương bụi trần, tựa như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết vô ngần. Nàng, chẳng phải chính là Cơ Ngưng Sương của Chính Dương tông hay sao? "Không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy." Diệp Thiên thì thầm, trong đôi mắt đen sâu thẳm vừa có sự phức tạp lại vừa có sự lạnh lùng."Sẽ có một ngày, ta quay trở về." Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Ngưng Sương trên phi kiếm bất giác ngoảnh đầu nhìn xuống, nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên đã sớm hòa vào dòng người biến mất. "Cảm giác này... quen quá." Cơ Ngưng Sương khẽ nói. "Sao vậy, sư muội?" "Không có gì."